Hơn nữa còn là những căn nhà ở trên đoạn đường khá tốt.
"Cho em?" Ôn Chỉ Văn hỏi.
"Nếu không thì có thể cho ai?" Anh ngồi xuống, tay đặt ở chỗ tựa lưng phía sau của sô pha, cười hỏi lại.
Ôn Chỉ Văn hừ hừ hai tiếng: "Vậy thì về sau anh đừng có mà hối hận".
Vu Hoài Ngạn không nói gì, chỉ nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ vào thành sô pha.
Ôn Chỉ Văn lập tức hiểu được ý của anh.
Tục ngữ nói rất hay, quyết không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Nhưng mà khi đối mặt với năm bộ tứ hợp viện thì Ôn Chỉ Văn cực kỳ đáng xấu hổ mà cảm thấy cái lưng này có thể cúi xuống, cần thiết phải cúi!
Ôn Chỉ Văn lập tức vứt bỏ hiềm khích, lao vào vòng ôm của anh.
Anh ngồi ở trên sô pha, động tác của Ôn Chỉ Văn giống như một con koala treo ở trên người anh.
"Chồng ơi, anh là tốt nhất!" Ôn Chỉ Văn hôn vào má của anh "Bẹp" một cái, lại ôm lấy cổ anh, gác cằm ở trên vai của anh.
"Mấy ngày hôm trước em đâu có nói như vậy".
Tuy nói như thế nhưng tâm tình của Vu Hoài Ngạn vẫn rất tốt, dùng bàn tay đè lại cái gáy của cô, cảm thấy xúc cảm không tồi nên lại sờ SỜ.
Ôn Chỉ Văn làm bộ không nghe thấy lời chỉ trích của anh.
Cô ghé vào trong lòng ngực anh hỏi: "Sao anh lại mua 5 bộ liền một lúc, tổng cộng xài hết bao nhiêu tiên?"
Vừa rồi cô chỉ vội vàng mà nhìn thoáng qua hợp đồng một cái chứ chưa nhìn xem mua hết bao nhiêu tiền.
Vu Hoài Ngạn cảm thấy vấn đề này của cô hỏi rất khá.
Lúc đầu đúng thật là anh chỉ định mua 1 bộ phòng do bạn của anh bán thôi, nhưng lúc đi mua nói đông nói tây lại nhảy ra thêm mấy người muốn bán phòng.
Vu Hoài Ngạn cảm thấy mua một bộ cũng là mua, mua năm bộ cũng là mua, huống hồ năm bộ thoạt nhìn càng có mặt mũi, liên dứt khoát mua hết.
Còn việc giá cả thì tổng năm bộ cộng lại hết 250 vạn.
Tới lúc ký tên trả tiền, Vu Hoài Ngạn đột nhiên cảm thấy chính mình cũng giống như 250 (đồ ngốc).
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy hiệu quả của năm bộ tứ hợp viện này cũng không tệ lắm.
Có thể dỗ được con mèo nhỏ trước mặt anh đến mức mặt mày hớn hở như thế cũng coi như đáng giá.
Ngày hôm sau, Ôn Chỉ Văn đỡ cái eo sắp bị vặn gãy của mình, kiên cường mà đi làm thủ tục.
Năm cuốn sổ đỏ mới tới tay cũng bị cô bỏ vào két sắt.
Nhìn chằm chằm sáu cuốn sổ nhỏ chồng lên nhau, khóe miệng Ôn Chỉ Văn vẫn luôn hướng lên trên.
Rút cuốn sổ nhỏ thứ nhất ra, Ôn Chỉ Văn xin lỗi mà thầm nghĩ: Con trai lớn của mẹ, xem ra đại kế vả mặt của chúng ta phải sinh non rồi, nhưng mà không sao, con hãy ngoan ngoãn ở chung với 5 người anh chị em khác của mình đi!
*
Mùa xuân tháng ba, thời tiết đã dân dần ấm áp lên.
Tần suất Ôn Chỉ Văn ra cửa cũng tăng nhiều lên.
Mấy tháng qua đi, tóc cuốn của Ôn Chỉ Văn đã mất nếp, cô quyết định lại đi tới tiệm uốn tóc xử lý lại.
Muốn di làm lại tóc thì đương nhiên cô phải tới tiệm uốn tóc do mình đầu tư rồi.
Có thể là có không ít người cùng chung suy nghĩ với Ôn Chỉ Văn nên lúc Ôn Chỉ Văn đến tiệm uốn tóc, bên trong quả thực đã kín hết cả chỗ, ngay cả nơi để đặt chân cũng không tìm được.
Ngay cả cửa hàng trưởng là Điền Hân cũng phải tự thân ra tay đi làm tóc cho người khác.
Nhưng Điền Hân mắt xem bốn đường tai nghe tám hướng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, cười nói: "Chị Chỉ Văn, hôm nay sao chị lại tới đây?"
Ôn Chỉ Văn chỉ vào tóc được buộc lại bằng khăn lụa của mình, nói: "Chuan bị tới đây uốn lại, không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy..." Điền Hân cũng cười, nói: "Không sao, em sẽ ưu tiên làm cho chị trước". Ôn Chỉ Văn vội vàng xua tay: "Không được, không được, hôm nào có ít người thì em gọi điện thoại cho chị, lúc đó chị lại tới đây sau”.