Cô nhịn không được phải mở máy tính lên trò chuyện với Vu Cẩn.
Ôn Chỉ Văn: "Tiểu Cẩn, em đang bận sao?"
Vu Cẩn trả lời rất nhanh: "Đừng thúc giục! Em vẫn chưa làm xong trò chơi."
Chuyên ngành của cô ấy đúng là về máy tính, nhưng cũng không phải phương diện sáng tác trò chơi.
Ôn Chỉ Văn: "..."
Cô thật sự không có ý thúc giục cô ấy.
Ôn Chỉ Văn: "Chuyện này không vội. Em từ từ làm là được."
Ôn Chỉ Văn: "Chúng ta từ từ tâm sự nhé!"
Vu Cẩn rất cảnh giác: "Tâm sự cái gì?"
Ôn Chỉ Văn bắt đầu dùng hết mười đầu ngón tay gõ loạn trên bàn phím: "Chị cảm thấy anh hai em có gì đó là lạ."
Vu Cẩn: "Thế nào?"
"Anh của em lại nhắn tin cho chị trong lúc đang họp!" Bây giờ Ôn Chỉ Văn nghĩ lại vẫn cảm thấy bất ngờ và hoảng sợ.
Vu Cẩn im lặng một lúc rất lâu: "Anh ấy còn có thể dẫn chị đến Mỹ thì trong lúc họp gửi tin nhắn cho chị có là gì đâu?"
Lời này của Vu Cẩn rất có lý.
Nhưng Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ lại cảm thấy chuyện này vẫn có gì đó rất khác biệt nhưng phải nói cụ thể khác biệt chỗ nào thì cô không thể nói rõ được.
Lúc còn chưa kịp trả lời lại thì Vu Cẩn lại gửi tin đến: "Sau này đứng nói với em mấy loại chuyện thế này nữa!"
Ôn Chỉ Văn: "..."
Được rồi.
Nếu đã tán gấu thì phải có qua có lại.
Ôn Chỉ Văn thuận tiện hỏi dạo này Vu Cẩn thế nào rồi.
Vu Cẩn trả lời: "Cung tạm! Gần đây em phải bận nghiên cứu trò chơi, cuộc sống cũng khá phong phú."
Ôn Chỉ Văn: "... Chị luôn cảm thấy em đang ẩn ý nói chị!"
Vu Cẩn: "Ẩn ý cái gì?" Vu Cẩn: "Đúng rồi, gần đây em mới quen biết một người bạn, cũng nghiên cứu về trò chơi."
Bạn bè? Vu Cẩn?
Ôn Chỉ Văn vô cùng hứng thú, hỏi: "Thật sao? Em quen biết ở đâu? Nam hay nữ? Cùng trường học với em sao?”
Vu Cẩn: "Không phải. Em quen trên mạng."
Vu Cẩn: "Trong một diễn đàn trò chuyện trong nước, em có đọc bài viết của cô ấy nên đã hàn huyên vài câu, tiện thể đã thêm bạn với cô ấy."
Lại còn là bạn trên mạng. Ôn Chỉ Văn cảm thấy không đáng tin lắm.
Thế là Ôn Chỉ Văn lại hỏi: "Cô ấy đã nói gì trên diễn đàn kia?"
Vu Cẩn sao chép một đoạn gửi đến.
Ôn Chỉ Văn xem, chỉ thấy trên đó viết: "Quay rầy các vị rồi, bản thân tôi là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành máy tính đại học XX, tôi đang nghiên cứu và sáng tác một trò chơi trên web. Xấu hổ là hiện tại túi tiền đã rỗng tuếch, vẫn không thể xoay sở vốn được. Không biết có vị đồng chí nào có thể giúp tôi chút tiền để tôi lập nghiệp. Tôi chắc chắn trong tương lai trò chơi sẽ được phổ biến, đến lúc đó có thể quay lại báo đáp. Nếu bằng lòng xin hãy liên lạc với tôi. Cảm ơn!"
Vì nhận được sự ảnh hưởng của thế hệ sau này, Ôn Chỉ Văn vừa nhìn thấy đoạn này đã cảm thấy người này rất giống lừa đảo. Cô không nhịn được muốn báo cáo.
Ôn Chỉ Văn nheo mắt trả lời Vu Cẩn: "Chắc em sẽ không gửi tiền cho cô ta đâu nhỉ?"