Tức giận, mất mát, sợ hãi...
Trong thoáng chốc, tất cả các cảm xúc tiêu cực đều bao trùm lấy cô.
Ôn Chỉ Văn không còn sức lực, cô ngồi xuống khóc đến thở không ra hơi, trên người đều run rẩy.
Cô rất tức giận, nhưng nhiều hơn nữa là khổ sở, vô cùng khó chịu.
Vu Hoài Ngạn nằm bên cạnh đột nhiên tỉnh lại.
Anh cũng nằm mơ, nhưng là một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, anh đạt được những điều mình mong muốn, nhưng đang lúc kích động thì không biết vì sao đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực mình run ray.
Vu Hoài Ngạn mở choàng mắt.
Tôi hôm qua sau khi chìm vào giấc ngủ, hai người lại ôm nhau, khi tỉnh lại, anh vẫn còn đang ôm cô từ phía sau.
Trong tầm mắt của mình, Vu Hoài Ngạn có thể nhìn thấy rõ bả vai đang run ray của cô, kèm theo tiếng khóc lóc rất nhỏ.
Cô đang khóc?
Vu Hoài Ngạn vội ngồi dậy, anh lật người Ôn Chỉ Văn lại xem.
Lúc này Ôn Chỉ Văn vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng trên mặt đều là nước mắt.
Vu Hoài Ngạn bỗng luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng an ủi: "Làm sao vậy? Đừng khóc!"
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng mở mắt, khi mới bắt đầu cô cảm thấy rất hoảng hốt.
Sự tức giận và bi thương trong giấc mơ kia quá chân thực, cho dù đã tỉnh lại nhưng những cảm xúc kia vẫn còn tồn tại trong lòng cô như thế.
Đến mức ngay khi nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang cúi người xuống, trong vô thức Ôn Chỉ Văn đã giơ chân đạp đến.
Chẳng qua lúc này Vu Hoài Ngạn đang rất lo lắng cho cô nên anh vẫn một mực chú ý với cô.
Vì thế ngay khi cô giơ chân lên đạp, tay của anh đã nhanh chóng vươn ra chụp lấy mắt cá chân cô. "Thấy ác mộng?" Ôn Chỉ Văn an ủi cô: "Đừng sợi Là anh. Bây giờ không sao cả."
Anh cho rằng đây là phản ứng kích động khi tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng lấy lại tinh thần.
Cô sờ lên đôi mắt hơi khô rít, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhớ đến chuyện xảy ra trong mộng, cô lại quay sang nhìn Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn thừa nhận mình đúng là có ý giận chó đánh mèo.
Thế là cô bắt đầu vuốt tóc, không muốn nhìn thấy anh.
Vu Hoài Ngạn lại cho rằng cô còn đang sợ nên cúi người hôn lên tóc cô, nói: "Em mơ thấy gì? Đừng sợ, nói ra sẽ không sao nữa."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, hành động cũng thân mật, hoàn toàn là hai người khác nhau với người Ôn Chỉ Văn đã gặp trong mơ.
Ôn Chỉ Văn giống như hoảng hốt, cô hít mũi một cái mới nói: "Trong mơ em thấy anh không nhận ra em, cũng không để ý đến em, còn rất hung dữ”
Vu Hoài Ngan:
Hóa ra giấc mơ này có liên quan đến anh.
Nhưng anh cũng không biết làm thế nào, cô không thể nằm mơ nhìn điều tốt đẹp về anh sao?
Vu Hoài Ngạn xoa lên đầu cô, anh nói rất bất đắc dĩ: "Mơ và thực tế tương phản nhau, anh vĩnh viễn không biết trở thành không quen biết em, không để ý đến em, cũng sẽ không hung dữ với em."
Nếu so sánh, anh cảm thấy việc cô không để ý đến anh mới có khả năng hơn.
Thấy Ôn Chỉ Văn không quá tin tưởng những gì mình nói, Vu Hoài Ngạn phải đảm bảo đi đảm bảo lại, chỉ còn thiếu chưa moi tim ra cho tiểu tổ tông này xem mà thôi.
Dỗ dành rất lâu mới dỗ cho tiểu tổ tông này chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Vu Hoài Ngạn cảm thấy việc này còn khó khăn hơn cả đi đàm phán dự án.
Thời gian không còn sớm nữa, nhìn thấy Ôn Chỉ Văn đã ngủ ngon giấc, Vu Hoài Ngạn mới dứt khoát rời khỏi giường.
Lúc rửa mặt anh không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là vì hôm nay mình đã mặt dày mày dạn về phòng ngủ.
Nếu thật sự để cô ngủ một mình trong lòng, sau khi tỉnh lại không nhìn thấy anh...
Hậu quả thế nào có thể khó mà tưởng tượng trước.
Chẳng qua giấc mơ này của cô cũng rất kỳ quái.
Trong mơ chỉ là anh không để ý đến cô thôi cũng trở thành ác mộng sao? Còn khiến cô sợ quá mà khóc lên sao?
Khoan đã! Vu Hoài Ngạn đột nhiên khựng lại.
Nếu liên kết giấc mơ này với biểu cảm vừa rồi của cô... Thế này có phải đã nói rõ...