Nhưng cô tỏ vẻ là đến lúc đó nhất định sẽ gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn, hơn nữa cũng sẽ tự mình làm cho Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn cười đồng ý.
Tuy rằng không làm tóc được nhưng vẫn phải đi dạo phố.
Dù sao đầu xuân đổi mùa, Ôn Chỉ Văn phát hiện quần áo và giày của cô hình như lại không đủ mặc.
Vui sướng mà mua mua mua một lúc ở trung tâm thương mại, Ôn Chỉ Văn xách theo túi lớn túi nhỏ di ra.
Đem chiến lợi phẩm toàn bộ nhét vào xe ghế sau sau, Ôn Chỉ Văn cảm thấy mỹ mãn mà lái xe vê nhà.
Lúc sắp về đến nhà thì đột nhiên di động của Ôn Chỉ Văn lại đổ chuông.
Cô rất có ý thức an toàn mà dừng xe ở ven đường, lôi di động ra để xem mới phát hiện là do Vu Hoài Ngạn gọi tới. Không biết Vu Hoài Ngạn gọi điện thoại tới có chuyện gì.
Ôn Chỉ Văn lập tức ấn nút nghe, sau đó phát hiện đây là một cuộc điện thoại không có ý nghĩa gì.
Anh căn bản là không có gì chuyện quan trọng, chỉ là muốn hỏi cô đang làm gì mà thôi.
Ôn Chỉ Văn câu được câu không mà nói chuyện với anh.
Hôm nay bởi vì suy xét đến việc làm tóc sẽ cần thời gian rất lâu, cho nên Ôn Chỉ Văn ra cửa rất sớm.
Kết quả cô không làm được tóc, sau khi đi tới trung tâm thương mại dạo một vòng ra tới thì cũng mới là buổi chiều.
Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, là một ngày nắng.
Ôn Chỉ Văn dứt khoát mở cửa sổ xe ra, để cho gió xuân ấm áp thổi vào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, cực kỳ thích ý.
Đang nói chuyện với Vu Hoài Ngạn thì Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhìn thấy trước mũi xe có một cậu bé lao tới.
Tuy rằng xe cô dừng lại không nhúc nhích, nhưng bên cạnh chính là đường cái xe tới xe lui, một cậu bé chạy tới giữa đường, đây là không muốn sống nữa à?
Ôn Chỉ Văn sợ tới mức nhanh chóng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng liền trực tiếp đi tới, duỗi tay tóm lấy cậu bé.
Nhìn chiếc xe vận tải lớn nhanh như bay chạy qua trước mặt mình, cái tay tóm lấy cậu bé của Ôn Chỉ Văn đều đang run rẩy.
Nếu như vừa rồi cô chậm một giây thì cậu bé này sẽ bị bánh xe vận tải cán qua người...
Cậu bé bị cô tóm được còn không vui, không ngừng vặn thân mình muốn tránh thoát khỏi tay cô, trong miệng thét to: "Buông tôi ra, cô mau buông tôi ra!"
Mẹ nó, đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai đây!
Ôn Chỉ Văn cũng có chút tức giận.
Nhưng cô không dám buông cậu bé này ra, cô sợ chỉ cần mình vừa buông tay ra là cậu bé này sẽ lại chạy ra giữa đường.
"Này, nhóc con, cháu đừng quậy nữa". Ôn Chỉ Văn ngồi xổm xuống muốn cảnh cáo cậu bé.
Nhưng nhìn kỹ bộ dáng của cậu bé này thì đột nhiên lại cảm thấy có chút quen mắt, hình như là... Ôn Chỉ Văn cảm thấy mình sắp nghĩ ra đáp án thì trong dư quang lại có một người lớn chạy tới.
Ôn Chỉ Văn tóm lấy cậu bé quay sang nhìn về phía người đi tới, trầm mặc.
Phá án, thảo nào cô lại cảm thấy cậu bé này nhìn quen, thì ra chính là con trai lớn của Thang Linh Nai
Không phải, Thang Linh Na không phải nữ chủ sao? Còn là kiểu hình tượng mẹ hiền vợ đảm, sao lại xuất hiện loại sai lầm này chứ?
Ôn Chỉ Văn nhịn không được muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Thang Linh Na thì cô liền nuốt lời nói đã tới bên miệng trở lại.
Thôi, nhìn bộ dáng của Thang Linh Na hiện tại cũng biết là cô ấy đang cực kỳ tự trách.
Ôn Chỉ Văn đẩy cậu bé qua: "Chị họ, cần trông trẻ con cẩn thận”.