Được rồi, đúng là ở niên đại này hình như không có ai nói ra từ yêu cả.
"Anh không thích sao? Vậy thì em liên không nói". Ôn Chỉ Văn đồng ý.
Ôn Chỉ Văn đồng ý sảng khoái như vậy, Vu Hoài Ngạn ngược lại có điểm không dễ chịu.
Anh quay đầu lại, ý đồ nhìn ra chút gì đó từ trên mặt cô.
Nhưng vẻ mặt cô rất bình tĩnh.
Chắc là đã nuốt ấm ức vào trong lòng rồi, Vu Hoài Ngạn ngHĩ.
Vì thế anh vỗ võ tay cô, cực kỳ săn sóc mà trấn an: "Lúc ở nhà, nếu như em thực sự thích thì vẫn có thể nói".
Anh đâu thể ngăn cản cô biểu đạt tình cảm của mình chứ”.
Ôn Chỉ Văn: "???"
Không được, hôm nay cần phải nói rõ ràng việc này, rốt cuộc là ai thích?! Cô quyết không thể chịu đựng việc phong bình của mình bị hỏng!
Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn muốn nói rõ ràng với Vu Hoài Ngạn ngay tại chỗ.
Nhưng sau đó Vu Hoài Ngạn đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, Ôn Chỉ Văn lập tức liền nuốt lại những lời nói đang chuẩn bị nói vào trong lòng.
Phong bình so với thẻ ngân hàng chỉ là cái rắm thôi.
Không sai, cô rất yêu anh, yêu anh đến mức không thể tự kiềm chế được!
*
Cuối tháng 11, Thang Linh Na thuận lợi sinh ra một đôi song sinh nam giống như trong sách đã viết.
Mẹ Tiết vô cùng vui mừng, làm một bàn rượu trăng tròn rất lớn cho hai đứa cháu trai béo tròn.
Làm thân thích nên đương nhiên là Vu gia cũng được mời tham dự.
Nhưng Vu Hoài Ngạn đi công tác không ở nhà, Tạ Thục Anh lại ở Nam Thành, vì thế nhiệm vụ đi ăn tiệc trăng tròn liền rơi vào người Ôn Chỉ Văn. Từ khi mẹ Tiết tới thăm Vu gia và xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với Ôn Chỉ Văn thì liền không tới cửa gây chuyện nữa.
Bà ta không tới, Ôn Chỉ Văn cũng không quen thuộc với các hàng xóm xung quanh, thế là cũng không nhớ tới một nhà này nữa.
Đột nhiên nghe thấy tin tức Thang Linh Na sinh sản thì Ôn Chỉ Văn mới ý thức được là thời gian đã trôi qua vài tháng rồi.
Tạ Thục Anh biết giữa Ôn Chỉ Văn và mẹ Tiết có mâu thuẫn nên còn cố ý gọi điện thoại tới dặn dò cô là qua đó đưa tiền mừng và ăn một bữa cơm, kết thúc lễ nghĩa là được, còn những chuyện khác thì không cần phải quan tâm nhiều.
Ôn Chỉ Văn tỏ vẻ chính mình đã biết!
Tới ăn tiệc trăng tròn, vậy thì đương nhiên là phải nhanh chân đi thăm sản phụ và các bé con mới sinh.
Bởi vì là mùa đông, hiện tại mới ra ở cữ không bao lâu nên trên đầu Thang Linh Na còn đội một cái mũ thật dày, gương mặt tròn trịa mượt mà hơn lần gặp trước một ít, hai má hồng hào, tinh thân không tồi chút nào.
Hiện tại song bào thai vẫn còn khá hiếm thấy nên mọi người tới đây đều nhịn không được đi ôm các bé con một cái.
Ôn Chỉ Văn cũng đi nhìn thoáng qua, bé con mới một tháng tuổi nho nhỏ, hoàn toàn chưa nẩy nở, thật sự không nhìn ra được cái gì cả.
Hơn nữa từ trước tới nay Ôn Chỉ Văn không có tình yêu gì với trẻ con cả, chỉ cảm thấy chúng nó vừa ầm ï lại hay gây chuyện.
Có người muốn Ôn Chỉ Văn ôm một đứa thử xem làm Ôn Chỉ Văn sợ tới mức vội vàng từ chối.
Mẹ Tiết mừng vì có hai đứa cháu khai béo khỏa nên cực kỳ đắc ý mãn nguyện.
Bà ta liếc nhìn Ôn Chỉ Văn một cái, cao cao tại thượng mà nói: "Vợ A Ngạn, cháu cứ ôm một đứa thử xem, cháu với A Ngạn đã kết hôn lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa có tin tức gì cả? Nghe nói ôm trẻ con là có thể dính chút phúc khí, nhà của dì nhiều phúc khí, nói không chừng cháu có thể lập tức mang thai đấy!"