Trước kia Ôn Chỉ Văn chỉ nghĩ chồng không trở về nhà cũng tốt, ngoại tình cũng tốt, chỉ cần anh đúng hạn gửi tiền về cho cô, không hề lên giường của cô thì cô cũng không phải không thể chấp nhận.
Nhưng hiện tại, suy nghĩ của Ôn Chỉ Văn có chút thay đổi.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, a, hình như cô cũng đã biến thành một phú bà!
Vậy thì cô cũng hoàn toàn không cần phải chịu sự ấm ức này!
Hơn nữa nếu Vu Hoài Ngạn ngoại tình thì anh mới chính là người làm sai, tới lúc ly hôn chắc chắn cô sẽ lấy được 6 bộ tứ hợp viện kia về tay!
Cô chỉ cần chờ đợi thêm mấy năm là cô có thể càng thêm giàu có!
Trên đời này có rất nhiều đàn ông, tới lúc đó cô lại tìm một cậu trai khác... Nghĩ đến đây thì cửa phòng tắm bị mở ra, Vu Hoài Ngạn đi ra từ bên trong.
Vu Hoài Ngạn cũng không biết vợ mình đã dự tính tới chuyện anh ngoại tình, hơn nữa còn âm thầm kế hoạch sau khi phân gia sản thì sẽ bao dưỡng trai trẻ, thấy bộ dáng trầm tư của cô liền thuận miệng hỏi câu: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Ôn Chỉ Văn phục hồi tinh thần lại.
Nhìn về phía Vu Hoài Ngạn đang lau tóc mới nhận ra: A, hình như cô đã nghĩ quá xa...
Nếu mọi chuyện vẫn chưa xảy ra thì hiện tại Ôn Chỉ Văn cũng không thể quy tội cho người ta thế được.
Ôn Chỉ Văn tự nhận mình là một người phân rõ phải trái, cho nên cô quyết định vẫn phải cho Vu Hoài Ngạn một cơ hội.
"Không có gì, không có gì." Cô nói, lại giống như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, anh cảm thấy Bạch tiểu thư thế nào?"
"Hỏi cái này để làm gì?" Vu Hoài Ngạn cảm thấy cô rất kỳ quái.
"Anh cứ trả lời em là được". Ôn Chỉ Văn kiên trì nói.
"Không biết, không quá chú ý”. Anh nói. "Bạch tiểu thư xinh đẹp như vậy mà anh còn không có chú ý?" Ôn Chỉ Văn không tin, cô cảm thấy đàn ông đều rất thích loại hình giống như Bạch Xảo Xảo.
Vu Hoài Ngạn nghiêng đầu nhìn cô: "Đâu có chuyện gì liên quan tới anh?"
Ôn Chỉ Văn nghiêm túc phân biệt vẻ mặt của anh một chút, sau đó nhẹ nhàng "hu một tiếng.
Được rồi, coi như anh thông quan!
*
Nếu quan hệ vợ chồng vẫn chưa tan vỡ, sáng sớm hôm sau, Ôn Chỉ Văn vẫn bò dậy tiễn Vu Hoài Ngạn.
Hôm nay Vu Hoài Ngạn muốn đi tới thung lũng Silicon một chuyến.
"Được rồi, em không cần đi ra ngoài nữa". Vu Hoài Ngạn ngừng ở cửa nói.
Đôi tay Ôn Chỉ Văn ôm lấy eo anh, gương mặt dán vào ngực anh, một bộ không muốn cho anh rời đi.
Vu Hoài Ngạn xoa đầu cô cười khẽ: "Sao lại dính người như vậy?"
Tuy nói như thế nhưng trong lòng Vu Hoài Ngạn lại không có một tia trách cứ nào.
"Hôm nay ở lại cùng với Tiểu Cẩn nhé?" Anh lại dặn dò cô một tiếng.
"Vậy nếu như Tiểu Cẩn bắt nạt em thì phải làm sao bây giờ?" Ôn Chỉ Văn đột nhiên nói.
Vu Hoài Ngạn còn không chưa từng nghĩ tới loại khả năng vợ và em gái có mâu thuẫn.
Nhưng hôm nay anh có chính sự, nếu mang theo Ôn Chỉ Văn đi cùng thì cũng không được.
Không đợi Vu Hoài Ngạn trả lời, Ôn Chỉ Văn liền cười nói: "Được rồi, em trêu anh thôi"
Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ cũng không lo lắng chuyện này.
Nhưng Vu Hoài Ngạn lại không để đề tài này trôi qua mà sau khi tự hỏi liền nói: "Nhớ rõ vị trí của khách sạn chưa? Nếu ở chung với Tiểu Cẩn không thoải mái thì em cứ đi dạo quanh khách sạn, tất cả cứ chờ anh trở lại rồi nói”.
Tuy rằng anh cảm thấy hai người này sẽ không xảy ra mâu thuẫn được?
Ôn Chỉ Văn gật đầu, rốt cuộc cũng buông lỏng cái tay đang ôm anh ra.
"Anh đi đi, em không đi xuống nữa". Ôn Chỉ Văn ngáp một cái nói. Hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!
Ôn Chỉ Văn quyết định trở lại giường ngủ bù.
Vu Hoài Ngạn mỉm cười, duỗi tay sửa sang lại tóc của cô: "Nhớ đóng cửa lại".
Ôn Chỉ Văn gật đầu.
Lúc xoay người ánh mắt cô chợt dừng lại.
Bởi vì cô phát hiện cách đó không xa, Vu Cẩn đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn cô.