Nhưng còn cô đâu?
Ôn Chỉ Văn tìm được một bóng đen xì của cô ở một góc của bức ảnh.
Ôn Chỉ Văn nhịn, nghĩ có lẽ người đàn ông này vừa mới bắt đầu chụp ảnh không quen tay, quyết định vẫn nên cổ vũ cho anh một chút, mỉm cười nói: "Không sao, chúng ta chụp lại lần nữa, trọng điểm là phải chụp em, không phải chụp cầu, hiểu không?"
Vu Hoài Ngạn khiêm tốn nghe, tỏ vẻ nghe lời.
Ôn Chỉ Văn một lần nữa đi trở về chỗ cũ, ý bảo anh chụp một lần nữa.
Vu Hoài Ngạn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi chụp xong, Vu Hoài Ngạn tự xem ảnh mà anh vừa chụp trước, sau đó rất tự tin mà nói với Ôn Chỉ Văn: "Lần này chụp đẹp lắm. Ánh mắt Ôn Chỉ Văn sáng lên, thò lại gần xem.
Sau đó cô lại cạn lời lân nữa.
Lần này người cô thật ra đã xuất hiện ở trong bức ảnh, nhưng lại chiếm 90% bức ảnh! Hơn nữa lại còn chụp từ trên xuống dưới, nhìn qua thì cô lại kiểu đầu to người nhỏ, quả thực giống như một người lùn vậy.
Nếu không phải có giá trị nhan sắc chống đỡ thì không biết bức ảnh này bết bát đến mức nào!
Đây là cái đẹp mà anh nói hả?!
"Góc độ, chú ý góc độ biết không? Anh không phải đứng gần em như vậy, sau đó phải hơi ngồi xổm xuống một chút!" Ôn Chỉ Văn hơi chút cáu kỉnh nói.
"Lần này chắc chắn là anh hiểu rồi." Vu Hoài Ngạn bảo đảm.
Ôn Chỉ Văn quyết định lại cho anh cơ hội cuối cùng.
Sau khi thấy anh cầm máy ảnh kỹ thuật số một lần nữa, tư thế chụp ảnh cũng đã sửa lại, Ôn Chỉ Văn lại sinh ra một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Sau khi bày ra mấy tư thế, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy Vu Hoài Ngạn thu máy ảnh kỹ thuật số về, cô cũng đi qua đó.
Sau vài lần bị phủ định, khiến Vu Hoài Ngạn cũng có chút chần chờ, nhưng anh vẫn nói: "Anh cảm thấy mấy bức ảnh này rất đáng yêu."
Ôn Chỉ Văn bắt đầu có một dự cảm không tốt.
Cô vừa lấy máy ảnh kỹ thuật số qua đã thấy.
Rất tốt, khoảng cách thực phù hợp, góc độ cũng rất phù hợp.
Nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao cảnh trong bức ảnh này lại là cái cảnh lúc gió biển thổi tới...
Lại còn là nháy mắt lúc cô vừa duỗi tay vén mái tóc dài của cô mới được làm kiểu xoăn kiểu Pháp thời thượng kia bị gió biển thổi hất vào mặt, rồi nhe răng trợn mắt kial
Đôi tay cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số của Ôn Chỉ Văn đều đang run rẩy.
Thật là cút con mẹ nó cổ vũ đi, từ bỏ đi, người người đàn ông này không cứu được nữa rồi!
Ôn Chỉ Văn không lưu tình chút nào mà xóa bỏ hết từng cái ảnh mà Vu Hoài Ngạn vừa chụp, chiếc máy ảnh kỹ thuật số của cô tuyệt đối không thể có ảnh xấu của cô được! Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô xóa ảnh, còn rất khó hiểu hỏi: "Tại sao lại xoá hết thế? Anh cảm thấy đều rất xinh đẹp đáng yêu."
Ôn Chỉ Văn nghe thấy lời này, mặt vô biểu tình mà nhìn anh tuyên bố: "Câm miệng, bây giờ anh đã mất quyền sử dụng chiếc máy ảnh kỹ thuật số này rồi."
Vu Hoài Ngạn: "?"