Vì tăng độ khó của trò chơi, thông thường ở bên cạnh miếng vàng sẽ có đặt một vài cục đá hoặc là mấy đồ vật không đáng giá tiền để chặn đường.
Đồng thời, người chơi cũng có thể mua sắm thuốc nổ linh tỉnh để nổ bỏ cục đá chặn đường.
Dù sao chính là một cái trò chơi nhỏ rất đơn giản, dùng để giết thời gian gì đó, vẫn rất không tồi.
Sau khi xem xong, Vu Cẩn trả lời lại một câu: "Vậy để em thử xem."
Ôn Chỉ Văn lập tức trả lời: "Yêu em quái"
*
Ôn Chỉ Văn lại lần nữa trải qua những ngày tháng ăn no chờ chết.
Mỗi ngày lướt mạng đọc tiểu thuyết, ra cửa đi dạo phố, có thời gian rảnh thì di salon bên kia nhìn xem, thuận tiện thúc giục tiến độ làm trò chơi của Vu Cẩn một chút.
Cuộc sống có thể nói là trôi qua rất thoải mái.
Gần đây Vu Hoài Ngạn cũng rất bận.
Thời gian về nhà trở nên càng ngày càng muộn, lại còn có thêm vài việc lặt vặt.
Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn đều đã quen với những ngày tháng Vu Hoài Ngạn thường xuyên về nhà, bây giờ đột nhiên anh lại trở nên bận rộn như vậy, đột nhiên Ôn Chỉ Văn lại bắt đầu cảm thấy có vài phần không quen được.
Lúc ý thức được điểm này, Ôn Chỉ Văn theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Sao lại thế này?
Không phải trước kia cô vẫn ước gì mỗi ngày anh đều không trở lại sao?
Ôn Chỉ Văn nghĩ lại một chút, an ủi bản thân, đây có lẽ là hiện tượng bình thường.
Dù sao thì, cô và Vu Hoài Ngạn đã sớm chiều ở chung được một thời gian dài như vậy rồi, hơn nữa đối phương cũng là một người rất không tồi, cho dù là ở chung với một cục đá lâu như vậy thì có lẽ cũng sẽ nảy sinh ra chút tình cảm.
Tựa như khi còn nhỏ, lúc nghỉ hè, khi chị họ của cô ở nơi khác tới nhà cô chơi, hai chị em cùng ăn cùng ở, cùng nhau chơi vui vẻ hơn một tháng sau, đến lúc bởi vì phải khai giảng cho nên chị họ không thể không quay về nhà mình, Ôn Chỉ Văn cũng đã cảm nhận được loại tâm trạng này.
Rất buồn, cũng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Lúc ấy Ôn Chỉ Văn còn khóc vài này.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy cái loại tâm trạng đó và cảm giác mà bây giờ cô đang cảm thấy giống nhau một cách kỳ diệu.
Đương nhiên, lần này cô không có khóc, cũng chỉ cảm thấy trong lòng không quá thoải mái mà thôi.
Tựa như bây giờ, Ôn Chỉ Văn chơi máy tính, đột nhiên lại cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, mất hứng thú ném con chuột và bàn phím xuống.
Rõ ràng khoảng thời gian trước cô còn rất ghét Vu Hoài Ngạn quản cô không cho cô chơi máy tính vào buổi tối.
Hơn nữa vào buổi tối ngày đầu tiên Vu Hoài Ngạn đi công tác, cô coi như trả thù mà chơi suốt một đêm.
Nhưng bây giờ nhìn vào màn hình máy tính, Ôn Chỉ Văn lại cảm thấy không chơi vui như vậy nữa.
Cô đóng máy tính lại, khó được lúc bò lên trên giường vào thời gian sớm như vậy.