"Em giấu diếm chuyện khuếch trương quy mô của công ty chúng ta. Anh ấy cũng không có chí hướng gì cả, cảm thấy lăn lộn trong xưởng cầm tiền lương là rất tốt, còn cảm thấy em thích chơi đùa lung tung. Trước đó em nói muốn nghỉ việc ở tiệm cắt tóc anh ấy lập tức không đồng ý."
"Có đôi khi em tự hỏi có phải mình đã trở nên xấu xa rồi không, rõ ràng anh ấy cũng không làm gì sai trái nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc mình sẽ kết hôn với anh ấy... thì tối đó em đã không thể nào ngủ ngon được."
Ôn Chỉ Văn nghe xong thì vội vàng nắm chặt tay cô ấy: "Ài, em đừng tự đeo gông xiềng lên người mình! Sao lại tự định tội cho chính mình như thế?"
"Hiện tại em và anh ta cũng chỉ mới đính hôn mà thôi, bây giờ cảm thấy cả hai không thích hợp với nhau nữa có thể kịp thời dừng lại, tránh làm tổn thương nhau sâu hơn nữa cũng là chuyện bình thường. Nếu phải đợi đến sau khi kết hôn mới phát hiện ra điều này mới là phiên phức."
"Việc này đúng là không thể trách em, con người thường muốn bước lên cao. Ngay từ đầu hai người có thể nói chuyện hợp ý nhau là không sai, nhưng bây giờ em muốn bước đến chỗ cao hơn, trong khi anh ta vẫn còn đứng tại chỗ, chỉ có thể nói rằng hai người đã không còn thích hợp cho nhau nữa. Nếu đã không thích hợp thì không thể miễn cưỡng hợp lại một chỗ, như vậy chắc chắn sẽ không thể hạnh phúc, nói không chừng còn tra tấn lẫn nhau."
"Huống hồ hiện tại cũng chỉ mới đính hôn mà thôi, dù đã kết hôn vẫn có thể ly hôn."
*
Dưới lầu, Vu Hoài Ngạn kéo hành lý vào nhà.
Dì Dương nhìn thấy anh thì vô cùng bất ngờ: "Cậu Vu, cậu đã trở về rồi!"
Vu Hoài Ngạn thản nhiên gật đầu: "Ừm."
"Cô Ôn cũng biết việc này?" Dì Dương rất tự nhiên cười lên: "Thảo nào hôm nay tâm trạng cô ấy không tệ, khẩu vị cũng tốt hơn, còn ăn cả một bát cơm."
Vu Hoài Ngạn nhíu mày: "Mấy ngày nay tâm trạng cô ấy không được tốt?"
"Có một chút." Dì Dương ngẫm nghĩ, nói: "Dù sao thì khẩu vị của cô ấy cũng không được tốt."
Ôn Chỉ Văn còn không tự mình phát hiện thấy điều này nhưng dì Dương lại thấy được rất rõ ràng, nên khi thấy tâm trạng Ôn Chỉ Văn hôm nay rất sảng khoái, bà còn cho rằng hôm nay cô có chuyện vui gì đó.
Vu Hoài Ngạn nhớ đến cuộc trò chuyện tối qua, anh không nhịn được suy đoán: Chẳng lẽ bởi vì anh?
Bỗng nhiên trái tim anh giống như được một sợi lông vũ khẽ vuốt qua. Vu Hoài Ngạn mở miệng hỏi: "Cô ấy đâu rồi? Có ở nhà không?”
Di Dương cười, chỉ lên lầu: "Ở trên lầu ạ-"
Đến hành lý Vu Hoài Ngạn cũng không mang theo, anh đi thẳng lên cầu thang, về phía phòng ngủ.
Dì Dương lắc đầu cười, bỗng nhớ đến còn có Điền Hân ở trên đó, bà muốn nhắc nhở Vu Hoài Ngạn một câu nhưng bóng dáng Vu Hoài Ngạn mới đó đã biến mất sau góc re rồi. Trong phong khách nhỏ.
Ôn Chỉ Văn giống như đang khuyên nhủ Điền Hân.
"Tóm lại, em cũng đừng quá xem đàn ông là chuyện quan trọng gì cả. Đàn ông ấy mà, cứ tùy tiện lừa gạt là được rồi." Ôn Chỉ Văn nói một cách có vẻ rất có kinh nghiệm: "Mà em tự nhìn lại mình xem, em xinh đẹp như vậy, lại có tiền, sau này muốn tìm đàn ông nào mà không tìm được. Phụ nữ mà, vẫn nên tự dựa vào chính mình thì tốt hơn."
"Dù là sói con hay chó con, chỉ cần em ưa thích, đến lúc đó em đều có thể tùy tiện lựa chọn." Ôn Chỉ Văn nói.
Điền Hân mở to hai mắt vì lời này của Ôn Chỉ Văn.