Bởi vì tối hôm qua Ôn Chỉ Văn ngủ sớm, hôm nay cũng dậy sớm.
Vừa định mở mắt ra, cô đã nhận thấy đỉnh đầu mình đang bị một người cọ cọ, giọng nói của anh truyền tới từ cách đó không xa: "Day rồi hả?"
Ôn Chỉ Văn giật giật, xoang mũi phát ra tiếng mơ mơ màng màng trả lời.
Đang lúc cố gắng làm mình tỉnh táo, Ôn Chỉ Văn lại nghe thấy Vu Hoài Ngạn mở miệng, giọng điệu còn vô cùng chính nhân quân tử: "Cô gái này, phiên cô tự trọng chút, đừng có dán vào người tôi nữa."
Ôn Chỉ Văn tỉnh táo lại.
Tối hôm qua không biết cô đã ngủ như thế nào mà giờ đầu cô đang ghé vào trên ngực anh, tay còn đang ôm anh.
Khó trách cô lại cảm thấy hơi ê cổ.
Nhưng tại sao cái người đàn ông Vu Hoài Ngạn này lại thế này?
Vừa nãy lại đang nói câu gì kỳ lạ thế không biết. Ôn Chỉ Văn chống người ngồi dậy, nhìn về phía anh.
Chỉ thấy hai tay anh đều rất trong sạch mở ra, tiếp tục nói: "Cũng đã ngủ chung rồi, em không tính chịu trách nhiệm với anh hả?"
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn mới phản ứng lại 一一
Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này tối hôm qua ngoài miệng còn nói không muốn, buổi sáng hôm nay lại thành thật diễn như vậy sao?!
Hơn nữa nghe ý kia của anh, thế mà còn dám mơ đến chuyện một bước lên trời?
Mơ đẹp lắm!
Ôn Chỉ Văn cũng tiến vào trạng thái rất nhanh, lời lẽ chính đáng mà từ chối: "Không được, chuyện này không tính!"
Vu Hoài Ngạn nghe vậy cũng dựa vào đầu giường ngồi dậy, đối với câu trả lời của Ôn Chỉ Văn cũng không bất ngờ chút nào.
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy vài phần tiếc nuối.
Anh lắc lắc cánh tay.
Ôn Chỉ Văn nhìn sang phía anh, kỳ quái hỏi: "Anh làm gì đó?"
"Tay tê rần rồi." Anh vô cùng bình tĩnh nói, vẻ mặt có chút ám chỉ.
Ôn Chỉ Văn không thèm phản ứng lại anh.
Chẳng qua chỉ là trò vặt của người đàn ông này mà thôi, cô còn lâu mới mắc muul
Quả nhiên, thấy Ôn Chỉ Văn không có phản ứng gì, Vu Hoài Ngạn tự thấy không thú vị, cuối cùng ngừng diễn.
Ôn Chỉ Văn thấy anh bình tĩnh xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt, ra ngoài thay quần áo, vậy mà lại không thèm nói với cô một câu nào.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút không thích hợp, không phải là người đàn ông này đang tức giận đó chứ?
Ôn Chỉ Văn nói: "Này, anh làm sao vậy?"
Giọng Vu Hoài Ngạn vọng lại đây, lạnh nhạt nói: "Không sao cả, có lẽ bây giờ hai chúng ta không thân lắm nhỉ?"
Ôn Chỉ Văn: À, đã hiểu, vẫn đang diễn!
Được thôi, nếu anh thích.
Ôn Chỉ Văn cũng nhảy xuống giường theo, lướt qua người anh, mái tóc lướt qua cánh tay anh.
Vu Hoài Ngạn nhìn bóng dáng cô, không nhịn được bật cười. Hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Lúc Ôn Chỉ Văn ngồi xuống bàn cơm, Vu Hoài Ngạn đã đang ăn cơm sáng.
Thấy cô ngồi vào đối diện, cũng chỉ nhìn liếc qua một cái.
Ôn Chỉ Văn chống cằm nhìn anh.
Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã ung dung của đối phương, không nhịn được thâm "chậc" một tiếng ở trong lòng, còn rất biết giả vờ đấy.
Ăn cơm sáng xong, Vu Hoài Ngạn đứng lên nói một tiếng, liền ra khỏi nhà.
Dì Dương bưng phần ăn sáng của Ôn Chỉ Văn đến, cười hỏi câu: "Hở, cậu Vu đi rồi sao?"
Đồng thời trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, dì Dương biết là tình cảm của hai vợ chồng này khá tốt, ngày thường ở trên bàn cơm vẫn luôn nói chuyện, nhưng buổi sáng hôm nay vậy mà không nói tiếng nào.
Chẳng lẽ là tối hôm qua cãi nhau? Nhưng nhìn cũng không giống.
"Vâng, đi rồi" Ôn Chỉ Văn cắn một ngụm bánh bao, lúng búng trả lời một câu.
Dì Dương nhìn phản ứng của Ôn Chỉ Văn, không khỏi cười cười.
Nhìn qua, có lẽ là không có chuyện gì.