Rõ ràng kỹ thuật chụp ảnh của anh nát bét như vậy còn không cho người ta nói.
Sáng ngày hôm sau Ôn Chỉ Văn thành công thức dậy trễ.
Khi Vu Cẩn hỏi cô hôm nay có đi ra ngoài chơi không, Ôn Chỉ Văn chỉ khoát tay nói: "Không đi, không đi.
Đã không có sức lực làm sao còn đi chơi.
Chẳng qua dù có sức lực đi chăng nữa thì hôm nay họ cũng không thể ra ngoài chơi.
Bởi vì không bao lâu sao Vu Hoài Ngạn đã đến thông báo cho họ biết buổi chiều phải đi ra ngoài gặp gỡ một vị chuyên gia truyền thông Tề Bá Hiên.
Đây cũng chính là một trong những mục đích quan trọng trong chuyến đi đến nước Mỹ lần này của Vu Hoài Ngạn.
Bởi vì kỹ thuật đã bị phong tỏa trong một thời gian dài nên trình độ kỹ thuật trong nước hiện nay có một khoảng chênh lệch rất lớn so với nước ngoài. Có những tuyến đường mà trên quốc tế họ đã đi qua từ một hai chục năm trước nhưng quốc gia của họ hiện tại mới vừa cất bước lên, nếu phải xuất phát từ điểm bắt đầu có lẽ sẽ không có lời, nhưng nếu có thể thay đổi điểm xuất phát là tốt nhất.
Điều Vu Hoài Ngạn cần chính là hy vọng vị kia có thể đưa họ đến một điểm xuất phát khác.
Điều này còn phải nhờ cậy vào Tiết Cao Dương bắt cầu giúp họ.
Bởi vì lấy danh nghĩa là bạn bè gặp gỡ nên hai người Ôn Chỉ Văn và Vu Cẩn cũng cùng đi theo.
Hai vợ chồng Tề Bá Hiên ở trong một biệt thự thuộc khu vực vào đó của vịnh Đông Nam, biệt thự dựa vào núi, không khí rất tốt, môi trường rất sạch sẽ và trong lành.
Tê Bá Hiên là một người đàn ông rất nho nhã, nhìn qua anh ta càng giống một vị giáo sư có kiến thức bao quát hơn mà hoàn toàn không có chút gì của một chuyên gia truyền thông nổi tiếng.
Vợ của anh ta là Lữ Nhã nhìn qua cũng là một người hiền lành, dịu dàng.
Vu Hoài Ngạn và Tiết Cao Dương, Tê Bá Hiên, thậm chí là cả Vu Cẩn đều thuộc một tầng lớp người, tuy nhiên có thể là họ cũng chưa từng gặp mặt lẫn nhau nhưng chỉ cần một tầng quan hệ này là đủ.
Tề Bá Hiên không có kẻ gì là kiêu ngạo, vừa gặp nhau anh ta đã cười nói: "Vu Hoài Ngạn, tôi đã nghe nói về cậu."
Vu Hoài Ngạn cũng cười: "Khiến anh chê cười rồi. Tôi mới là người từng nghe qua tên tuổi của đàn anh Tề."
Vu Hoài Ngạn thật sự rất muốn kéo Te Bá Hiên về nước nhưng anh cũng không ngu đến mức mới gặp đã nói thẳng ra như thế, bắt buộc phải nói một số chủ đề quen thuộc trong cộng đồng.
Những lúc thế này với tâng quan hệ là bạn học của nhau lập tức có đất dụng võ.
Cuộc nói chuyện của họ không phải chủ đề quen thuộc của Ôn Chỉ Văn, trong đó thỉnh thoảng còn có một số thứ liên quan đến kỹ thuật mà cô nghe không hiểu, vì vậy hầu như Ôn Chỉ Văn chỉ ngồi một bên nghe và mỉm cười.
Khiến Ôn Chỉ Văn bất ngờ chính là Vu Cẩn cũng tham gia vào đề tài này, khi nói đến một số thứ liên quan đến chuyên ngành của mình, đôi mắt của cô ấy đều tỏa sáng. Nhìn thấy mặt này của Vu Cẩn, cuối cùng Ôn Chỉ Văn mới cảm nhận được một điều, thì ra cô em chồng này của mình rất lợi hại.
Xem ra mấy ngày nay bắt cô ấy đi theo chụp ảnh đúng là uất ức cho tài năng của cô ấy rồi...
Mãi đến lúc dùng cơm, Vu Hoài Ngạn và Tề Bá Hiên mới chính thức vào đề tài chính.
"Anh Te, có lẽ anh cũng đã biết rõ mục đích chính của chúng tôi hôm nay." Vu Hoài Ngạn nói.
Te Bá Hiên mỉm cười, gật đầu nói: "Nhưng cậu phải cho tôi một lý do thuyết phục được tôi."
Đây chính là có hy vọng.
Vu Hoài Ngạn vẫn nghiêm túc như trước, anh mở miệng nói: "Nói thật thì điều kiện hiện tại trong nước đúng là kém xa nơi này nhưng điều kiện không tốt sẽ càng không có tính khiêu chiến, chúng ta sẽ là những người tạo nên lịch sử."
Lúc Vu Hoài Ngạn nói ra câu này trong mắt ánh sáng ngời vẻ tự tin.
Ôn Chỉ Văn cũng nhịn không được vỗ tay khen thưởng anh trong lòng mình. Cô cảm thấy đây là cách làm rất thông minh, phần mềm và phần cứng đều không thể sánh bằng người ta, vậy chỉ có thể bán tình cảm thôi.