Nghĩ đến chuyện này ngược lại khiến Ôn Chỉ Văn nhớ lại mình còn chưa tìm đến công ty du lịch kia lấy lại tiền.
Nói đến cũng thật là, đã nhiều ngày nay nhưng công ty du lịch bên kia còn chưa từng gọi một cú điện thoại nào cho cô, lẽ nào cố ý muốn để cô quên đi, sau đó tham lam mà lấy luôn chút chỉ phí đó...
Chậc! Đúng là gian thương!
Vì Vu Cẩn cũng ở đây nên Ôn Chỉ Văn sẽ không trò chuyện về vấn đề này với Điền Hân. Thế là cô xúi giục Vu Cẩn: "Tiểu Cẩn, em có muốn làm tóc không? Chỉ bảo người ta thiết kế cho em một kiểu tóc thật đẹp nhé!"
Vu Cẩn đương nhiên không hiểu ý của Ôn Chỉ Văn, cô ấy sờ lên tóc của mình, từ chối: "Em không muốn làm đâu.
Ôn Chỉ Văn nhìn cô ấy, cô hơi hối hận vì đã dẫn cô ấy đến đây.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, Ôn Chỉ Văn dứt khoát đè tay cô ấy xuống nói với thợ làm móng: "Phiền cô làm móng cho em ấy."
Nói xong lại nói với Vu Cẩn: "Em tự chọn màu sắc đi! Đến lúc đó em dùng những ngón tay đã được sơn màu lên móng này gõ vào bàn phím vi tính, nhìn thấy ngầu biết bao nhiêu!"
Vu Cẩn tưởng tượng đến hình ảnh kia thì đồng ý.
Ôn Chỉ Văn vội vàng kéo theo Điền Hân sang một bên nói chuyện.
"Thế nào rôi? Chuyến đi mười ngày đến Sing Mã Thái của em thế nào rồi?" Ôn Chỉ Văn hỏi.
Điền Hân phấn khởi dựng ngón tay cái lên nói: "Rất vuil Chỉ là thời gian quá ngắn, còn chưa được trải nghiệm hết."
"Em cũng đã trải nghiệm luôn xoa bóp theo phong cách của Thái kia, rất sảng khoái." Điền Hân cười nói, nhưng sau đó đã lập tức lộ ra vẻ mặt như đưa đám nói: "Nhưng chúng ta căn bản không thể lôi kéo người đến đây được."
Ôn Chỉ Văn nghe vậy thì cười ha ha: "Không phải chứ? Em thật sự đã chuẩn bị lôi kéo người ta từ bên đó sang đây hả?"
Lần trước Ôn Chỉ Văn có nói đến việc lôi kéo kỹ thuật viên xoa bóp về đây, thật ra cô chỉ muốn nói đùa, ai ngờ Điền Hân lại cho là thật.
"Thái Lan và chúng ta là hai quốc gia, người của quốc gia họ muốn đến đất nước của chúng ta làm việc cũng không phải một chuyện đơn giản, không chỉ mỗi đối phương mà chúng ta ở đây cũng phải đi xin đủ loại giấy tờ, nếu không phải sẽ là lao động phạm pháp." Ôn Chỉ Văn giải thích.
Điền Hân thở dài một hơi, nói: "Hướng dẫn viên du lịch kia cũng nói với em như vậy."
Điền Hân còn nhớ rõ biểu cảm trên mặt của hướng dẫn viên du lịch khi cô ấy nói chuyện này với anh ta, trên mặt anh ta giống như cạn lời.
"Nhưng em thật sự cảm thấy không tệ, nếu chúng ta có thể mở một dịch vụ xoa bóp theo phong cách Thái chắc chắn sẽ rất hot." Điền Hân vẫn cảm thấy không cam tâm: "Hay là chúng ta đi xin giấy phép đi!"
Điền Hân còn cố tình xin số liên lạc của hướng dẫn viên du lịch, đến lúc đó có thể nhờ anh ta tìm kiếm kỹ thuật viên.
Ôn Chỉ Văn lắc đầu nói: "Chị thấy em vẫn nên nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này đi!"
"Có xin được giấy phép hay không còn chưa nói đến, nhưng chỉ riêng việc tìm kỹ thuật viên xoa bóp từ Thái mạo hiểm rất lớn." Ôn Chỉ Văn giải thích: "Khoảng cách xa như thế, nếu nhờ người ta tìm người, em có thể bảo đảm đối phương tìm được người đáng tin cậy không? Còn nếu là chính bản thân em đến Thái tìm người, thì thời gian, tiền bạc qua lại sẽ tiêu tốn rất nhiều."