Tuy nhiên, cảnh tượng mà mọi người đang chờ đợi lại không xuất hiện, thay vào đó lại thấy được một cảnh tượng khác khiến cho bọn họ trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Lục Đình Vỹ với khuôn mặt lạnh lùng và bộ dạng người sống chở động vào lại nhìn Đường Nhã Phương một cái rồi gật đầu nói: "Có thể "
Rì rầm.
Cả hội trường đều xôn xao, tất cả mọi người đều không nghĩ tới kết quả lại kịch tính đến như vậy.
Anh từ chối bông hoa nhỏ Cao Mỹ Kiều nhưng lại chấp nhận lời mời khiêu vũ từ một người phụ nữ không tên tuổi.
Người phụ nữ này là ai vậy? Tại sao lại có bản lĩnh lớn đến như vậy chứ? Các vị khách khứa không khỏi rối rít đổ dồn ánh mắt vào người Đường Nhã Phương, quan sát kĩ cô.
Rất nhanh sau đó có người nhận ra cô: "Ồ, đó là Đường Nhã Phương, người phóng viên được Tập đoàn giải trí Hoàng Gia rất coi trọng" "Chẳng trách Tổng giám đốc Lục lại đồng ý lời mời khiêu vũ của cô ấy, Đường Nhã Phương quá hạnh phúc rồi, đúng không?"
Có rất nhiều người xì xào bàn tán ở bên tai nhưng khi lọt vào tai Cao Mỹ Kiều thì những lời này lại trở nên rất chói tai.
Lại là Đường Nhã Phương! "Tại sao người phụ nữ này chỗ nào cũng có mặt vậy, cứ như âm hồn không chịu tiêu tán?"
Sắc mặt của Hoàng Hương Ly u ám đến mức sắp nhỏ máu, hiển nhiên cô vẫn còn thù dai về những chuyện trước đó. "Đường Nhã Phương đáng chết, bản lĩnh của cô ta cũng không nhỏ đâu!"
Vẻ mặt Cao Mỹ Kiều u ám, không thể đoán được, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, giận đến mức cả người run ray.
Cô ta vừa mới bị mất mặt và Đường Nhã Phương lại nhanh chóng giống như không kịp đợi mà giẫm lên cô ta! "Chẳng lẽ Tổng giám đốc Lục thật sự có hứng thú với Đường Nhã Phương sao?" Chu Như Ngọc nghi ngờ hỏi một câu.
Hoàng Hương Ly bác bỏ không chút suy nghĩ: "Không thể nào. Thân phận của Lục Đình Vỹ là gì chứ? Người giống như anh ta phải có rất nhiều tiêu chuẩn, còn chưa nói đến việc xứng vai xứng về về xuất thân thì ít nhất cũng phải có danh tính, tầm nhìn và năng lực làm việc, những điều này đều phải ngang bằng với anh ta. Mặc dù Đường Nhã Phương là một phóng viên có chút danh tiếng nhưng rốt cuộc thì cô ta cũng chỉ là một tay săn ảnh nghiệp dư. Cô ta muốn leo cao lên trở thành phượng hoàng sao? Nghĩ hay đấy!" "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Chúng ta không thể cứ đứng nhìn cô ta kiêu ngạo như vậy chứ?" "Nếu không được thì chúng ta tìm người dạy dỗ cô ta một chút, để cho cô ta nếm mùi đau khổ" "Cô định làm gì vậy? Cô có chủ ý gì hay sao...
Ở bên này, ba người phụ nữ đang tụ tập mà bàn về âm mưu sắp tới thì ở bên kia Đường Nhã Phương hoàn toàn không nhận ra điều gì. Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, trong nháy mắt cuối cùng đã tới phần khiêu vũ của bữa tiệc tối này.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu và nói với mọi người ở dưới bằng giọng nói hài hước: "Tiếp theo, chính là phần mà mọi người đã mong đợi từ rất lâu của bữa tiệc tối này. Những quý ông đã có bạn gái thì hãy giữ chặt bạn gái của mình. Còn nếu những quý ông chưa có bạn gái thì hãy nhanh chóng tìm người bạn gái nào đó để hợp tác với mình đi. Còn nếu đến cuối cùng vẫn không tìm được thì có thể miễn cưỡng tìm một người cùng giới để làm bạn nhảy cũng được. Nhưng trước đó, tối nay chúng tôi đã mời một vị khách quý đến đây, cũng chính là Tổng giám đốc Lục của Tập đoàn giải trí Hoàng Gia, anh ấy sẽ biểu diễn nhảy mở màn cho chúng ta."
Sau khi giọng nói dõng dạc, mạnh mẽ của người dẫn chương trình vừa dứt thì cả hội trường vang lên một tràng vỗ tay định tại nhức óc như sấm rền.
Dưới vô số ánh mắt ghen tị và soi mói của mọi người, Lục Đình Vỹ cầm tay Đường Nhã Phương bước lên sàn nhảy.
Điệu nhạc Valse tuyệt đẹp đang chầm chậm trôi trong không khí, tay của Đường Nhã Phương nhẹ nhàng đặt lên bả vai của Lục Đình Vỹ, còn Lục Đình Vỹ thì lại nhẹ nhàng ôm eo của cô, cả hai người đối diện mà nhìn nhau, bắt đầu khiêu vũ theo từng tiết tấu của điệu nhạc.
Ảnh đèn sáng trắng nghiêng ngả chiếu theo hai người, tựa như sương mù bao phủ họ. Cô nhìn chăm chăm vào mắt của anh, nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt anh, ở trong đáy mắt của cô ẩn chứa một nét dịu dàng.
Lục Đình Vỹ cũng nhìn cô, ngoài mặt ảnh mặt anh vẫn lạnh lùng như băng nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đen láy ấy, không ai có thể nhận ra được ánh mắt mềm mại này.
Sau đó, nhịp điệu của âm nhạc bắt đầu trở nên nhanh hơn, đôi giày cao gót dưới chân cổ đạp ra những nhịp phách rất sinh động, tựa như một phép thuật quyền lực. Phần eo duyên dáng của cô hơi vặn vẹo, chiếc váy đung đưa theo từng bước nhảy của cô, khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng lại có chút diêm dúa lòe loẹt và có phần mề hoặc, đẹp đến mức khiến mọi người nghẹt thở.
Người đàn ông nằm chặt tay cô, phối hợp ăn ý, mỗi một lần động chạm tay chân cũng giúp bọn họ càng thêm sát vào nhau.
Tất cả mọi người đều có chút đắm chìm vào khoảnh khắc này, thậm chí còn xuất hiện trạng thái ngẩn ngơ xuất thần.
Như có bức tường ngăn cách ở xung quanh đôi trai tài gái sắc này, rõ ràng hai người họ chẳng qua chỉ tạm thời là bạn nhảy ngẫu hứng và nhảy chung với nhau một bài nhưng lại có thể giống... Không, không có từ nào có thể mô tả được cặp đôi trước mắt này, đây giống như hình ảnh của một cặp đôi trời sinh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Và ngay lúc đó, bản thân Đường Nhã Phương đang suy nghĩ, cô đã rất lâu rồi chưa từng xinh đẹp như vậy, cô muốn cảnh tượng này in sâu trong tâm trí của mình. Cho dù tương lai có trở nên già nua, tàn tạ thì cũng sẽ không thể quên được.
Khúc nhạc cuối cùng, khi nốt nhạc cuối cùng rơi vào không khí thì tất cả mọi người mới ở trong mộng mà tỉnh lại, tiếng vỗ tay vang lên như sấm lại một lần nữa kéo dài, vang mãi không dứt. "Nữ hoàng khiêu vũ, em nhảy thật sự rất hay đấy." Giữa tiếng ồn ào huyên náo, Lục Đình Vỹ dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy thì thầm vào tai cô.
Đường Nhã Phương ưỡn ngực, cười đắc ý: "Đương nhiên, tuy rằng nhà họ Đường không bằng nhà họ Lục nhưng từ nhỏ em cũng được học qua hết lễ nghi và khiêu vũ, hơn nữa thành tích cũng khá tốt." "Hiện tại anh đã được nhìn thấy rồi, nhưng anh chưa được thỏa mãn, sau này nữ hoàng khiêu vũ này chỉ thuộc về một mình anh." Nhớ đọc* truyện trên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!
Anh bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình, không cho phép người khác xâm phạm.
Đường Nhã Phương rất sảng khoái mà gật đầu một cái: "Đúng vậy, nhưng công bằng mà nói thì điệu nhảy của anh cũng chỉ có thể là của một mình em thôi."
Đối với anh, trong lòng cô cũng bắt đầu xuất hiện một số yếu tố bá đạo.
Giống như vũ điệu khiêu vũ vừa rồi, cô không cho phép người phụ nữ khác chiếm làm của riêng, một vũ điệu tạo nhã như vậy chỉ thuộc về một mình cô là đủ rồi. "Tùy em cả."
Lục Đình Vỹ trả lời không một chút do dự, sau đó hai người tách ra, lễ phép chào đối phương một cái giống như sự tôn trọng giữa hai người bạn mới. "Một tiếng nữa anh sẽ về nhà, đến lúc đó cô chủ đây có thể kiếm cớ ra về không, anh sẽ chờ em ở dưới tầng" "Được rồi." Đường Nhã Phương gật đầu một cái, giọng nói có vẻ hơi tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, ngày tốt như vậy phải phối hợp với rượu ngon, nếu không phải địa điểm không hợp lí thì em thật muốn uống với Đình Vỹ anh hai ly" "Ở chỗ này cũng có thể uống mà, anh sẽ ở nơi nào mà em có thể nhìn thấy, tôn trọng em." "Được."
Hai người vừa cười vừa cãi nhau tại chỗ, khoảng chừng hai mươi phút sau, Đường Nhã Phương vô thức uống hết bảy tám ly rượu đỏ lúc nào không biết.
Cô hơi say, cô đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, cô vào trong gian phòng riêng. Kết quả là vào lúc cô muốn đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh "cạch" một tiếng.
Trong lòng Đường Nhã Phương rét lạnh, cô vội vàng mở cửa ra nhưng không ngờ rằng làm thế nào cũng không mở được.