Tống An Nhi lau nước mắt trên mặt, vô cùng bất đắc dĩ nói với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, sau này đừng dọa mọi người như vậy nữa, nếu có bệnh tim thể nào cũng bị cậu dọa cho chết khiếp."
Đường Nhã Phương biết bản thân đuổi lí nên ngoan ngoãn gật đầu: "Tớ biết rồi. Không có lần sau đâu."
Tống An Nhi cười cười, sau đó nâng mắt nhìn về phía Lương Phi Mạc, do dj một lát mới nói: "Lương Phi Mạc, chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai chúng ta, anh không nên nhờ Nhã Phương đứng ra giúp. "Ồ." Lương Phi Mạc lơ đãng lên tiếng.
Nếu không phải cô ấy không đồng ý thì sao anh lại nói hết mọi chuyện với chị dâu cơ chứ.
Nghĩ vậy, Lương Phi Mạc thở dài một hơi, tầm mắt sâu thắm dừng trên mặt cô ấy: "Em không đồng ý đôi ta bên nhau là do thật sự không thích anh, hay là vì nguyên nhân khác?"
Đường Nhã Phương cũng yên lặng nhìn cô, đợi chờ một câu trả lời.
Cô nhìn qua Đường Nhã Phương, lại nhìn sang chỗ Lương Phi Mạc: "Tôi không phủ nhận bản thân có ấn tượng tốt với anh, nhưng chưa đủ để tôi gật đầu đồng ý chúng ta tiến tới. Còn nữa, cho dù tôi có thích anh thật đi nữa thì cũng không muốn anh vì tôi mà xảy ra mâu thuẫn với người nhà, nếu vậy trong lòng tôi sẽ cảm thấy có tội"
Lời của cô ấy đã nói rất rõ rồi, cô ấy không muốn ở bên anh.
Lương Phi Mạc tự giễu cười cười: "Hóa ra là vậy sao, vậy anh cũng không ép uổng em nữa."
Anh ta chưa bao giờ là loại đàn ông lằng nhằng không dứt khoát, cô ấy đã nói đến vậy rồi mà anh còn dây dưa thì có vẻ rất mất phong độ.
Lương Phi Mạc không nhìn ra những đau buồn trong nội tâm của Tổng An Nhi, nhưng Đường Nhã Phương thì có
Cô nhìn thấy nét đau đớn giấu sâu trong đôi mắt Tổng An Nhi khi nói ra nhừng lời này.
An Nhi thật lòng yêu Phi Mạc.
Chỉ là cô ấy sợ, sợ kết quả của họ sẽ giống như đoạn tình cảm trước đó.
Tối thiểu theo cô hiểu là vậy.
Cô nằm lấy đôi tay của An Nhi, cô ấy ngạc nhiên quay lại nhìn cô, khi nhận thấy nét đau xót trong mắt cô ấy thì cô đã hiểu.
Một nụ cười chua xót hiện lên trên đôi môi cô, quả nhiên người hiểu mình nhất vẫn là người chị em thân thiết.
Đôi mắt cô buồn buồn, cô trừng mắt nhìn lên, sau đó quay lại áy náy nhìn Lương Phi Mạc: "Xin lỗi, Tổng giám đốc Lương."
Không cần phải nói xin lỗi, tình cảm vốn là hai bên tự nguyện" Lương Phi Mạc cười đáp lại cô, trong nụ cười ẩn chứa sự xa cách.
Cảm nhận được thay đổi giữa hai người, trong lòng Đường Nhã Phương lén lút thở dài một hơi.
Rõ ràng đều yêu thương đối phương, sao lại bỏ lỡ như vậy?
Đáng tiếc biết bao.
Đường Nhã Phương tiếc nuối là thế, nhưng cô cũng đâu thể nhúng tay chỉ trong việc tình cảm của họ được.
Lúc cô đang âm thầm tiếc nuối, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, đôi mắt Đường Nhã Phương bật sáng, làm sao cô lại quên mất chuyện đó chứ?
Vì vậy, cô dùng khuôn mặt tươi cười hỏi: "Phi Mạc, cậu có nhận được thiệp mời của Thiên Hòa không?" "Em có." Lương Phi Mạc gật đầu.
Có thì tốt.
Đường Nhã Phương lại nhìn về phía Tổng An Nhi, lộ ra biểu cảm đáng thương, cầu xin "An Nhi thân mến, cậu giúp tớ một chuyện có được hay không?" "Giúp chuyện gì?" Không biết vì sao Tổng An Nhi lại mơ hồ có một dự cảm xấu. "Giúp tớ đi tham dự Đêm hội Showbiz của Thiên Hòa, gặp được Thân Minh Hà thì nói với cô ta rằng tớ muồn gặp" "Thân Minh Hà?" Tống An Nhì nhíu mày: "Là cô minh tinh đăng video giúp cậu đó ư?"
Đường Nhã Phương gật đầu: "Ừ, tớ muốn trực tiếp cảm ơn cô ta."
Thế nhưng...
Tống An Nhi liếc nhìn Lương Phi Mạc, cuối cùng dưới đôi mắt van lớn của Đường Nhã Phương, cô vẫn đồng ý. "Cám ơn cậu, An Nhi." Đường Nhã Phương vô cùng cảm động nhìn cô.
Tống An Nhi chỉ cười, không nói gì thêm.
Sau đó, Đường Nhã Phương lại dặn dò Lương Phi Mạc: "Phi Mạc, đến lúc đó cậu hãy dẫn An Nhi theo, không cần tìm người đi kèm khác nữa."
Lương Phi Mạc vui vẻ gật đầu, anh ta nhàn nhạt liếc nhìn Tống An Nhi: "Chị dâu, không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé." "Cậu phải đi rồi sao. Vậy thì tiện đường đưa An Nhi về nhà đi." Đường Nhã Phương nói.
Nghe vậy, Tổng An Nhi đeo lại túi xách: "Nhã Phương, tớ về trước đây!"
Ngay lúc cô nhấc chân định bước ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm nào của Lương Phi Mạc vang lên: "E rằng không tiện lắm, Phó Quản lí Tống vẫn nên tự gọi xe và đi."
Dứt lời, anh không hề nhìn hai người phụ nữ vì câu nói của anh mà sửng sốt, chỉ lãnh đạm thông báo: "Em đi." liền nghênh ngang khuất bóng.
Tống An Nhi siết chặt quai túi, tựa như chỉ có làm như vậy mới giúp cô có thêm sức mạnh không để lộ một xíu đau đớn nào.
Cô quay lại nở nụ cười với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, tớ tự gọi xe về được."
Đường Nhã Phương lấy lại tinh thần, lo lắng nhìn cô ấy: "Cậu không sao chứ?" Cập *nhật chương mới nhất tại Tamlinh247.me
Tống An Nhi nhún vai, buồn cười nói: "Tớ có chuyện gì được chứ?" "Nhưng mà..."
Đường Nhã Phương còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tống An Nhi đã vội cắt lời: "Không nói nữa, tớ đi đây!" "Tạm biệt!"
Đưa mắt nhìn theo bóng cô ấy rời đi, Đường Nhã Phương thở dài, ngày hôm nay cô đã mất công đi làm chuyện xấu rồi.
Nếu không phải do bản thân lắm chuyện, hai người bọn họ cũng không đến mức trở nên lúng túng như bây giờ.
Nghĩ nghĩ, cô lại thở dài đánh thượt.
Lục Đình Vỹ đi vào phòng bệnh, đúng dịp thấy cô đang thở ngắn than dài, gống hệt một ông cụ non vậy, vô cùng buồn cười.
Anh bước tới, giơ tay xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Nhã Phương mím mím môi: "Chuyện của Phi Mạc và An Nhi" "Bọn họ làm sao vậy?" Lục Đình Vỹ cởi áo khoác tây, tùy ý ném lên thành ghế cạnh đó, "Thì chuyện tình cảm đó."
Vì vậy, cô cẩn thận thử dò hỏi: "Đình Vỹ, họ có khả năng hủy hôn không?"
Lục Đình Vỹ im lặng, mà trái tim của Đường Nhã Phương cũng căng thẳng nhảy lên tận cổ họng rồi, cô cảm thấy hình như bản thân đã hỏi một vấn đề không nên hỏi.
Một lúc lâu, mới nghe được giọng nói thản nhiên của anh: "Dựa theo tính cách của ông ngoại thì đây là chuyện không thể."