Sau khi ra khỏi sảnh tiệc, Đường Nhã Phương không hề dừng lại, trực tiếp ra ngoài bắt xe quay về nhà Lục Đình Vỹ.
Tối nay cô nhận được rất nhiều sự xem thường và ghen ghét, nhưng cuối cùng cô lại nghĩ đến Lục Đình Vỹ.
Người đàn ông kia rõ ràng rất lạnh nhạt, nhưng lại có thể dễ dàng xua tan đi sự u ám và lạnh lẽo trong trái tim cô, khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.
Đường Nhã Phương về nhà nhanh như tên bắn, nhất thời không để ý đến một bóng người cách đó không xa.
"Bà xã!"
Người đàn ông khẽ gọi một tiếng, giọng nói này vang lên vào buổi tối càng thêm thanh mát.
Đường Nhã Phương ngẩn người, không kìm nổi quay đầu lại.
Người đàn ông cách cô không xa đang đứng dưới ánh đèn đường. Anh mặc bộ âu phục màu đen, khí chất kiêu ngạo và tao nhã, dưới màn đêm càng nổi bật hơn. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống làm cho anh giống như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy mê hoặc đến nỗi tâm tình mê loạn.
"Đình Vỹ?"
Khi nhìn rõ người vừa đến, Đường Nhã Phương thoáng chút ngạc nhiên, nhưng lại càng vui mừng hơn.
Cô đang muốn gặp anh thì anh lập tức xuất hiện!
Không biết vì sao khoảnh khắc nhìn thấy Lục Đình Vỹ, trái tim đang lơ lửng của cô lại được an ủi một cách kì lạ.
"Tại sao anh lại đến đây?" Cô vội vàng đến trước mặt hắn hỏi.
"Đón em về nhà."
Một tay anh để trong túi quần, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng.
Sống mũi Đường Nhã Phương hơi cay, cảm giác muốn ôm chầm lấy anh.
"Tôi... Tôi có thể ôm anh một lát không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một chút cảm giác đáng thương, giống như một con cún con bị người ta bắt nạt đang tìm chủ nhân an ủi.
Lục Đình Vỹ hơi ngây người nhưng gật đầu rất nhanh, sau đó mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
Đường Nhã Phương chui vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, má cũng dán vào lồng ngực của anh.
Mùi hương quen thuộc của anh bao phủ lấy toàn thân cô, tiếng tim đập mạnh mẽ từng nhịp đều đều vang bên tai cô, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Thắng rồi sao còn chán nản như thế?"
Đường Nhã Phương lắc đầu:
"Tôi không chán nản, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình không đáng giá."
Hình như có gì đó sai sai, cô ngẩng đầu lên:
"Sao anh lại biết tôi thắng rồi?"
Lục Đình Vỹ ấn đầu cô vào ngực:
"Ở Hải Phòng không có chuyện gì tôi không biết cả."
Đầu óc Đường Nhã Phương quay cuồng:
"Lúc đó anh cũng ở tiệc đính hôn à?"
"Ừ."
Lục Đình Vỹ đáp rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng Đường Nhã Phương lại hơi rung động. Cô cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào lồng ngực.
Chả trách!
Chả trách anh lại đứng đây chờ cô, hơn nữa anh ấy còn mặc âu phục.
"Nói vậy thì Triệu Hoàng cũng do anh tìm tới?" Cô nhanh chóng tóm được điểm mấu chốt.
"Đây là thủ đoạn khoan dung nhất của tôi rồi!" Lục Đình Vỹ không phủ nhận, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.
"Cảm ơn anh!" Đường Nhã Phương cảm động nói.
Bữa tiệc này quả là cực hình đối với cô. Mấy chuyện ác ý của Chu Như Ngọc làm cho mọi người hiểu lầm và chửi bới cô. Lúc đó cô chỉ có thể gồng mình chống đỡ.
Nếu không có Triệu Hoàng đột nhiên xuất hiện làm chứng cho cô, chỉ sợ cô sẽ bị sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên được.
Trận chiến này, mặc dù cô đã thắng nhưng cô đã kiệt sức. Chỉ sau khi nhìn thấy Lục Đình Vỹ cô mới cảm thấy tốt hơn một chút.
"Tôi đã nói rồi, ở bên cạnh tôi, không ai có thể động đến em cả."
Lục Đình Vỹ kéo cô từ trong ngực ra, nhéo nhéo má cô, động tác rất dịu dàng: "Có điều hôm nay em chống đối Chu Như Ngọc trước mặt mọi người, cái giá phải trả quá lớn. Làm đối phương bị thương tám trăm, chính bản thân mình lại thiệt một nghìn, không có lời lãi gì cả. Lần sau cứ giao cho tôi, tôi sẽ xử lý."
"Anh sẽ làm gì?" Đường Nhã Phương mở to mắt, hiếu kỳ hỏi anh.
"Tôi sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không thể trở mình."
Khi nói câu này, ánh mắt Lục Đình Vỹ vô cùng sắc bén, vẻ mặt cũng rất lạnh lẽo giống như một đế vương lãnh khốc.
Nhìn thấy Lục Đình Vỹ như vậy, Đường Nhã Phương có thể xác định anh cũng không phải một người hay nói đùa.
Nhưng cô vẫn cười, lắc đầu nói:
"Tuy tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng trước mắt vẫn không nên làm thế. Đây mới chỉ là mở màn thôi, nếu như lập tức giết chết kẻ địch thì sẽ không có cảm giác thắng lợi, phải từ từ giày vò mới được. Vi Vịnh Phong cũng vậy mà Chu Như Ngọc cũng thế, tôi phải khiến họ trả lại tất cả những gì thiếu nợ tôi, dù lớn dù nhỏ đều phải trả lại."
Đường Nhã Phương nói chắc như đinh đóng cột, cả Lục Đình Vỹ cũng nhận ra sự kiên quyết trong giọng nói của cô.
Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, suy đi xét lại vẫn miễn cưỡng đồng ý với cô: "Vậy thì nghe theo em."
"Lần sau anh cũng đừng ra tay, để tôi tự mình đối phó với bọn họ." Đường Nhã Phương lại đưa ra điều kiện.
Nhưng lúc này Lục Đình Vỹ cũng không dễ chịu lắm: "Để xem đã!"
Nếu là tình huống như ngày hôm nay, chắc chắn anh sẽ không thể ngồi yên mặc kệ được.
Lục Đình Vỹ nghiêng mặt sang, thấp giọng nói, ngón tay thon dài đặt trên môi của Đường Nhã Phương khẽ vuốt. Ánh mắt anh nóng rực, thể hiện ý đồ một cách rõ ràng.
Hưởng thụ mùi vị của cô một lần, anh lại muốn thử lại lần nữa.
Quà cảm ơn chỉ là cái cớ, muốn hôn cô mới là thật!