An Nhi giống như không có chuyện gì, rất bình thường, không thể bình thường hơn.
Nhưng càng như vậy, cô càng lo lắng.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, không phải cô không hiểu An Nhi, trước mặt người khác mà buồn bã cô ấy lại càng bình thường.
Suy cho cùng, cô ấy chỉ đang cố chấp, không muốn làm những người quan tâm đến mình lo lắng.
Tống An Nhi rót cốc nước mang tới, đặt cốc nước trước mặt cô, rồi ngồi xuống đối diện với cô. "Sao cậu lại nghĩ đến việc tìm tớ thế?" Tống An.Nhi cười hỏi. "Lê Na gọi điện cho tớ, nói cậu không đi làm, điện thoại vẫn không liên lạc được. Cô ấy lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cậu không. Vì vậy tớ đã đến"
Tống An Nhi nghe vậy, lúng túng đứng lên, "Chết cha, tớ quên mất phải đi làm."
Nói xong, cô ấy nhắc chân lên bước nhanh về phòng.
Đường Nhã Phương nhìn cô ấy, đi tới cửa liền nhẹ giọng nói: "An Nhi, nếu cậu buồn thì cứ khóc đi, đừng cố chấp"
Nghe vậy, cô ấy dừng lại, Tống An Nhi trả lời mà không quay đầu nhìn lại: "Tớ không sao."
Lời vừa dứt, cô ấy nhanh chóng bước vào phòng.
Nhìn thấy như vậy, Đường Nhã Phương thở dài thườn thượt, không biết phải làm thế nào.
Tống An Nhi bước vào phòng liền đóng cửa lại, cô ấy dựa lưng vào cửa, nhìn chiếc giường bừa bộn, trong không khí còn có mùi của anh ta.
Cô ấy cười khổ, có người giống như ma túy, khi gặp phải, muốn bỏ lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đau, tim rất đau.
Từ từ ngồi xổm xuống, cô ấy ôm gối, vùi đầu vàogiữa hai đầu gối, trong lòng không kìm chế được đầu đớn mà khóc lóc thảm thiết.
Đường Nhã Phương đi tới cửa, giơ tay muốn gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền đến.
Tay cô cứng đờ trên không, rồi khẽ thở dài, thu tay lại quay người lại ngồi trên ghế.
Dù muốn ở bên cạnh cô ấy nhưng vì cô ấy đã chọn ở một mình để trút bầu tâm sự, nghĩa là cô ấy không muốn bị người khác quấy rầy.
Vậy thì, đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi nói. "Vâng, em đang ở nhà An Nhi. Cô ấy có chuyện, em không yên tâm, muốn ở cùng cô ấy. Đừng lo lắng, em sẽ tự chăm sóc bản thân. " "Vâng, tạm biệt "
Đường Nhã Phương ngắt cuộc gọi của Lục Đình Vỹ, sau đó bước tới mở tủ lạnh.
Còn may vẫn còn một số đồ ăn.
Cô nhìn lại cánh cửa vẫn đóng chặt, nhưởng mày, chờ An Nhi khóc mệt rồi, nhất định sẽ đói nên cô phải nấu gì đó để ăn.
Cô lấy hết đồ ăn trong tủ lạnh ra, cô muốn làm cho An Nhi một bàn đồ ăn ngon để dỗ dành cô ấy. Tổng An Nhi trút hết cảm xúc ra, khi cảm xúc ổn định, cô ấy rời khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi cửa, liền ngửi thấy mùi thức ăn, cô ấy sửng sốt, sau đó vội vàng đi vào bếp.
Nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, cô ấy nhưởng mày bước tới, "Nhã Phương, sao cậu vẫn ở đây?"
Nghe thấy âm thanh, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn cô ấy, cười dịu dàng, "Mau ngồi xuống đi, chuẩn bị ăn cơm đi."
Nói xong, cô tiếp tục bận rộn với những việc dang dở trong tay.
Cô vừa mới xuất viện, cơ thể chưa hồi phục hẳn, còn lo chuyện của mình.
Tống An Nhi trong lòng cảm thấy rất buồn.
Cô ấy bước tới, cầm lấy con dao làm bếp trên tay Đường Nhã Phương, "Tớ giúp cậu."
Đường Nhã Phương không từ chối, ngược lại cười nói: "Được thôi, tớ đang bận sấp mặt đây này."
Tống An Nhi cười đáp lại, sau đó cúi đầu bắt đầu cắt rau trong tay.
Đường Nhã Phương lau tay lên tạp dề, nhìn cô ấy cười dịu dàng, ánh mắt rất đau khổ.Đôi mắt sưng đỏ vì khóc, có thể thấy cô ấy cũng có tình cảm với Lương Phi Mạc
Nhưng đó là một mối quan hệ không có kết quả. Phi Mạc có hôn ước, cùng cô ấy căn bản không có khả năng.
Nếu đã như vậy, sớm nghĩ thông suốt thì sẽ tốt hơn cho cô ấy và Phi Mạc, nếu còn vướng bận hơn nữa, nhất định sẽ ảnh hưởng lớn đến An Nhi.
Vì vậy, cô tuyệt đối không thể để An Nhi phải chịu bất cứ tồn thương nào. "Nhã Phương, cắt rau xong rồi, còn phải làm..."
Hai chữ "cái gì" cô ấy không nói nữa, Tống An Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nhã Phương đang ngợ ngần không biết đang suy nghĩ gì, cô ấy nhíu mày, sau đó gọi một tiếng: "Nhã Phương." "Hả?" Đường Nhã Phương bị giọng nói của cô ấy kéo tỉnh táo lại, chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"
Tống An Nhi trầm ngâm nhìn cô một lúc, sau đó chỉ vào mở rau đã cắt trên thớt hỏi: "Tớ đã cắt xong rau rồi, còn có thể giúp được gì nữa không?"
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn, sau đó cười nói: "Không cần nữa, cậu đi rửa mặt đi, sau đó qua đây ănc."
Nói xong, thấy cô ấy vẫn đứng đây không có động đây. "Đi đi." Đường Nhã Phương đẩy cô ấy ra khỏi phòng bếp.
Tổng An Nhi liếc nhìn cô, sau đó mới đi ra.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, Đường Nhã Phương mím môi cười rồi mới quay lại phòng bếp bận rộn. Ủng hộ team chúng mình *bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.me
Từ lúc ăn đến lúc ăn xong, Đường Nhã Phương không một lời nhắc tới Lương Phi Mạc, chỉ thản nhiên nói nói chuyện.
Còn Tổng An Nhi thì thỉnh thoảng đáp lại vài câu, còn lại là cô ấy im lặng ăn.
Hai người cùng nhau rửa bát, rót một tách trà rồi ngồi xuống ở phòng khách.
Đường Nhã Phương nhấp một ngụm trà, suy tư một lúc mới nói: "An Nhi, bên Phi Mạc tớ sẽ nói rõ ràng với cậu ấy."
Tống An Nhi nhìn xuống nước trà xanh nhạt trong cốc, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không phát ra tiếng.
Khẽ thở dài một hơi, Đường Nhã Phương lại nói: "An Nhi, thực xin lỗi."Lời xin lỗi đột ngột của cô khiến Tống An Nhi phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô. Đường Nhã Phương cười xin lỗi, "Nếu không phải lần đó Đình Vỹ đề Phi Mạc đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cho cậu, thì hai người cũng đã không đi đến bước đường hôm nay"
Hóa ra cô đang nói là về điều này.
Tổng An Nhi lắc đầu, "Chuyện này không liên quan đến cậu, là vấn đề cá nhân của mình thôi."
Nói xong cô ấy lại cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút cô đơn và buồn bã.
Nhìn cô ấy, Đường Nhã Phương suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói cho cô ấy nghe về Phi Mạc. "Vị hôn thê của Phi Mạc là cháu gái của người đồng đội cũ của ông nội. Ông nội của cô ấy đã từng cứu mạng ông nội trên chiến trường, vì vậy ý của người lớn là trả ơn ông ấy, vì vậy ông nội đã đề Phi Mạc đỉnh ước với với cháu gái của người kia. Cũng coi như là thân càng thêm thận."
Có người, dường như không yêu, nhưng lại là yêu sâu đậm.
Nhưng mỏng manh làm sao!
Đường Nhã Phương thở dài một hơi, cũng không nói lời an ủi cô ấy nữa.