Hai người bọn họ cứ hở ra một phát là lại như chó với mèo, tại sao có thể yêu thương nhau như vậy được chứ? Nhìn đi nhìn lại, trên khỏe miệng Đường Nhã Phương nhịn không được mà để lộ ra một nụ cười chế giễu. Bên này thì Lê Mẫn Nghi nhìn thấy Lục Đình Chiêu không nói một lời nào, cô hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục quay sang nhìn về phía Đường Nhã Phương: "Nhã Phương này, nếu như cậu đã không có chuyện gì, vậy thì tại sao cả đêm hôm qua không có tin tức gì hết thế?" “Tớ bị người ta bỏ thuốc mà, may mắn là tớ được người cứu giúp, sau đó đến sáng sớm hôm sau tớ mới tỉnh táo lại được." “Chết tiệt!” Khi nghe thấy cô bị người ta bỏ thuốc, Lê Mẫn Nghi không thể chịu được mà thốt ra một câu thô tục. “Nhóm người Tô Á Mai chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn hèn hạ này thôi sao?” Lê Mẫn Nghi tức giận nói, sau đó cô quay đầu lại nói với Lục Đình Chiêu: “Lục Đình Chiêu, hôm nào tôi sẽ chuẩn bị một vài túi thuốc, chúng ta sẽ khiến cho Tô Á Mai phải nếm trải được cảm giác bị người ta bỏ thuốc là như thế nào. “Tốt nhất là nên mang theo loại thuốc nào có tính kích thích mạnh mẽ một chút, như vậy sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết. Trong ánh mắt của Lục Đình Chiêu hiện lên một tia hung bạo tàn độc.
Nhìn thấy trên khuôn mặt của bọn họ hiện lên sự tàn nhẫn đến khó tin, Đường Nhã Phương nhịn không được mà lạnh run hết cả sống lưng, cô vội vàng nói: “Thực ra thì các cậu có thể đổi một cách làm khác để đối phó cô ta mà." “Không được! Tớ chính là muốn cô ta thử trải nghiệm cảm giác gậy ông đập lưng ông” “Đúng thế.” Lục Đình Chiêu giơ tay lên tỏ ý tán thành.
Đường Nhã Phương thở ra một hơi thật dài: “Hy vọng rằng sau này tớ sẽ không làm phiền hai người các cậu nữa, nếu không kết cục của tớ chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp là bao.
Rõ ràng Tô Á Mai xem bọn họ như là kẻ thù không đội trời chung, nhưng lúc này cô ta không thể nhịn được nữa mà phải im lặng thay cho kẻ thù để nén cơn tức giận này lại. "Sẽ không như vậy đâu.” Lê Mẫn Nghi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Đường Nhã Phương, cô ấy ôm lấy cánh tay của cô, tỏ vẻ thân mật mà dựa đầu vào vai cô, nói: “Làm sao tớ có thể bỏ qua cho cô ta được cơ chứ?"
Đột nhiên Đường Nhã Phương bật cười lên, cô nhẹ nhàng lấy tay đẩy đầu của cô ấy ra, nói: “Cậu đừng có mà nói những lời kiêu ngạo như vậy, nếu như tớ cướp mất người đàn ông của cậu, liệu những câu nói này của cậu có còn thoải mái như bây giờ nữa không?” “Trời ạ! Đường Nhã Phương ơi, cậu quả thật là quả tham lam rồi đấy. Cậu cũng đã có người chồng cực phẩm là Tổng giám đốc Lục rồi đây thấy, vậy mà cậu còn dám tớ tưởng đến người đàn ông tương lai của tớ là sao hả?"
Vốn dĩ biết rằng cô chỉ là đang nói đùa mà thôi, biểu cảm của Lê Mẫn Nghi cũng cố tình trở nên càng cường điệu hóa vấn đề hơn. "Người đàn ông tương lai của cô chắc chắn sẽ không tốt bằng anh trai tôi đâu, chị dâu của tôi mới không thèm để ý anh ta ấy."
Lục Đình Chiêu đang đứng ở bên cạnh mở miệng nói. “Lục Đình Chiêu!”
Lê Mẫn Nghi cầm lấy cái gối đặt trên ghế sô pha, cô ấy định ném cái gối đấy về phía Lục Đình Chiêu, cậu ấy lại nhanh chóng giơ hai cánh tay lên che trước mặt, mở miệng thét lớn: "Lê Mẫn Nghi à, bây giờ chúng ta không phải nên hỏi chị dâu của tôi xem rốt cuộc là người nào đã cứu chị ay sao?"
Lê Mẫn Nghi bị cậu ấy làm cho sửng sốt một phen, cô lập tức phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu về phía Đường Nhã Phương, hỏi: “Nhã Phương, rốt cuộc là người nào đã cứu giúp cậu vậy?”
Đường Nhã Phương quay sang nhìn cô ấy, cô lại nhìn Lục Đình Chiêu, sau đó cô mới chậm rãi mở miệng thốt ra hai tiếng: “Nghiêm Ninh. “Nghiêm Ninh ư?” Lê Mẫn Nghi nhíu mày: “Tại sao khi nghe thấy cái tên này mình lại cảm thấy quen tại như vậy chứ?” “À!” Bỗng nhiên Lê Mẫn Nghi hét lên một tiếng rất to, dọa cho Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu sợ hãi đến nỗi phải bịt kín tại lại. “Nhã ..... Nhã Phương à, người này có phải là Ngôi sao Nghiêm Ninh không vậy.
Lê Mẫn Nghi bị kích động mà nằm chặt lấy cánh tay của Đường Nhã Phương.
Trong ánh mắt của cô tràn đầy sự kỳ vọng mong mỏi, Đường Nhã Phương gật gật đầu: “Ừm...Chính là anh ta. “A!” Lại một tiếng thét chói tại nữa vang lên. “Lê Mẫn Nghi, hôm nay cô đã uống thuốc chưa vậy? Cô hét to như vậy để làm cái gì hả?” Lục Đình Chiêu cảm thấy không thoải mái mà mở miệng quát mắng vào mặt cô.
Nhưng cô vẫn giả vờ làm như không nghe thấy gì hết, sau đó lại quay sang tiếp tục tra hỏi Đường Nhã Phương: “Có phải là ở ngoài đời anh ta đẹp trai hơn khi ở trên tivi không? Tính cách của anh ta như thế nào? Anh ta đã có bạn gái chưa? Anh ta thích mẫu bạn gái lý tưởng như thế nào? Anh ta...... “Cậu mau dừng lại ngay cho tớ!” Đường Nhã Phương giơ tay lên ngăn cản cô tiếp tục đặt câu hỏi, thật sự là điên hết cả rồi, đây chính là biểu hiện của bệnh não tàn sao?
Đường Nhã Phương thở dài một hơi, cô nhìn cô ấy một cách bất đắc dĩ: “Anh ta rất đẹp trai, vô cùng đẹp luôn, con người anh ta cũng vô cùng tốt. Còn về việc anh ta có bạn gái hay chưa, thích mẫu bạn gái như thế nào, chuyện mà mình xin phép không tiết lộ, bởi vì căn bản là mình không hề biết. "À ờ, được rồi.” Lê Mẫn Nghi cúi đầu xuống tỏ vẻ thất vọng, cô còn nghĩ rằng sẽ biết được chuyện tình cảm của nam thần trong lòng mình chứ. Thật sự là quá phấn khích rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối của cô, Lục Đình Chiêu chỉ sợ rằng thế giới sắp loạn lạc đến nơi rồi, cậu ấy cười hì hì rồi nói thêm một câu: “Công chúa bướng bỉnh là, một người con gái như cô đây tuyệt đối không phải là mẫu hình bạn gái mà Nghiêm Ninh thích đầu. “Lục Đình Chiêu
Lần này Lục Đình Chiêu thật sự đã làm cho Lê Mẫn
Nghi tức giận đến sôi máu rồi, hai người bọn họ bắt đầu trình diễn tiết mục cô đuổi tôi chạy đây mà.
Đường Nhã Phương chỉ đành lắc đầu cười cợt, cảm thán một câu: “Thật là một cặp đôi oan gia ngõ hẹp, nhưng trông họ vô cùng hạnh phúc nha!”
Mùi hương của đồ ăn bay thoang thoảng trong không khí, cái bụng lại vang lên một bản sonata đói bụng cồn cào, cô cảm thấy hai người bọn họ chắc sẽ không tỉnh táo lại trong một chốc một lát đầu, vậy nên cô đã đứng dậy nhẹ nhàng đi vào bên trong nhà bếp.
Lục Đình Vỹ vẫn đang bận bịu trong bếp, anh vừa nấu món tôm sốt cà chua, vừa nhìn chằm chằm vào nồi cá kho đang sôi sùng sục. “Thơm quá đi.” Đường Nhã Phương đi tới bên cạnh anh, hít lấy một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười ngước mắt lên nhìn anh.
Anh hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Rất đói rồi phải không?” “Cũng hơi hơi đói thật” Đường Nhã Phương mặc một chiếc tạp dề vào, nói: “Để em giúp anh
Lục Đình Vỹ cũng không hề từ chối: “Vậy em giúp anh rửa sạch mấy cây hành này nhé, sau đó cắt hành nhỏ ra cho anh.” “Dạ vâng thưa bếp trưởng!" Đường Nhã Phương nghịch ngợm làm ra tư thế đứng nghiêm giơ tay cúi chào
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt đen láy sâu xa của anh tràn đầy ý cười cưng chiều, lấp lánh những ngôi sao xa, trông thật đẹp mắt. Cập nhật nhanh nhất *trên Tamlinh247.me
Đường Nhã Phương không nhịn được mà có chút thất thần, lúc này lại xuất hiện giọng nói vô cùng tức giận của
Lê Mẫn Nghi truyền từ bên ngoài phòng bếp vào đã kéo cô bừng tỉnh, cô đang nhìn đôi mắt đen tuyền sâu xa của anh, lập tức lại quay đi chỗ khác. "Em đi rửa hành đây” Cô cầm lấy một túm hành rồi vội vàng quay người đi tới bồn nước ở bên cạnh.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng ngại ngùng của cô, trong lòng anh bỗng loạn nhịp, nếu như không phải bây giờ trên tay anh đang bận nấu nướng, anh nhất định sẽ kéo cô vào trong lòng, sau đó sẽ hôn cô một cách thô bạo cho mà xem.
Ánh mắt của người đàn ông phía sau thật sự quá nóng bức rồi, trong lòng Đường Nhã Phương cảm thấy hồi hộp, không cẩn thận đã cắt đội cây hành ra thành hai nửa rồi. Đường Nhã Phương: "
Các món ăn đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, hai đứa trẻ lớn tuổi kia vừa nghe thấy tiếng gọi đi ăn cơm, lập tức buông hết ân oán giận hờn lẫn nhau mà vội vàng chạy vào trong phòng ăn. “Quào, thật thơm nha!” Lê Mẫn Nghi thốt lên một tiếng rất ngạc nhiên, khi đang nhìn một bàn thức ăn toàn thịt cá đặt ở trên bàn, hai mắt cô phát sáng lên: “Nhìn qua đều là những món ăn ngon đó."
Nói xong, cô cầm lấy đôi đũa muốn gặp một con tôm, nhưng lúc này lại có một đôi đũa khác kẹp chặt lấy đôi đũa của cô.
Ánh mắt có nhìn theo đội đũa ấy, chỉ nhìn thấy Lục Đình Chiêu đang “Ha hạ" cười một tiếng, nói: “Công chúa bướng bỉnh ơi, đây không phải là nhà của cô đâu, nên cô hãy chú ý đến cách ăn uống một chút nhé " "Lục Đình Chiểu
Khi gào thét xong, Lê Mẫn Nghi cầm lấy một chiếc đũa đâm về phía cậu ấy, lúc nào Đường Nhã Phương bưng bát cơm đi tới, cười nói: “Thôi được rồi, khi hai người các cậu ăn cơm thì đừng có mà gây náo loạn nữa, nếu không tớ sẽ không cho các cậu ăn những món ăn ngon mà Lục Đình Vỹ đã nấu đâu.
Xem ra câu nói này vẫn còn rất hữu dụng đó, cả hai người bọn họ đều an phận mà ăn cơm.
Khuôn mặt Lục Đình Vỹ trở nên đen kịt, cuối cùng anh cũng không thèm nhìn hai người bọn họ nữa, anh nhanh tay gắp một món ăn đặt vào trong bát cơm được để ở trước mặt Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nhìn vào từng món ăn được đặt trên bàn, cô lại nhìn vào thức ăn mà anh đã gắp cho mình, ánh mắt của cô hơi trầm xuống, đây là anh đang cho heo ăn hay sao vậy? “Em mau ăn đi, không phải là cái bụng này đã đói meo rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Đường Nhã Phương ngoan ngoãn cầm lấy đôi đũa của mình, rồi im lặng ăn cơm.