Sau khi Đường Nhã Phương rời đi, Lục Đình Chiêu quay đầu bất mãn nhìn chằm chằm Lê Mẫn Nghi: "Cô cả Lê, anh hùng cứu mỹ nhân mà cô vừa nhắc tới có phải đang chế nhạo tôi không?” Lê Mẫn Nghi nhìn chằm chằm cậu ấy, không trả lời câu hỏi của cậu ấy, mà chuyển chủ đề nói: “Lục Đình Chiêu, đi uống rượu với tôi.
Lục Đình Chiêu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, trực tiếp từ chối cô ấy: "Không đi, ông đây rất bận Một tia mất mát thoáng qua trong mắt cô ấy, Lê Mẫn
Nghĩ nhún vai ra vẻ tiêu sái: “Được, vậy thì thôi.
Những tưởng cô sẽ dây dưa ép buộc cậu ấy đồng ý đi uống rượu với cô ấy, nhưng không ngờ cô dễ tức giận như vậy.
Điều này làm cho Lục Đình Chiêu rất không hài lòng, cậu ấy định miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy cô ấy đi ngang qua cậu ấy mà không thèm nhìn cậu ấy.
Không biết vì sao mà trong lòng có chút không vui. Cậu ấy xoay người nhìn cô ấy lên xe, sau đó khởi động xe rời đi, để lại một mình cậu ấy tại chỗ.
Khi Đường Nhã Phương trở về nhà, thím Ngô vẫn đang chuẩn bị bữa tối nên cô lên lầu thay bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi vào bếp phụ giúp.
Vừa nhìn thấy cô, thím Ngô liền nở nụ cười hiền từ: “Cô chủ, nơi này để tôi được rồi, cô đi ra xem ti vi đi, chờ cậu chủ về thì cũng gần tới giờ ăn cơm rồi." “Không sao đâu, thím Ngô, cháu giúp đỡ rồi thuận tiện vụng trộm học chút tay nghề mà.” Đường Nhã Phương tinh nghịch trừng mắt với thím Ngô, sau đó bưng rổ rau xanh đã chắt lọc kỹ đi tới trước bồn rửa, bắt đầu rửa rau xanh.
Thấy cô cố chấp, thím Ngô cười không nói gì.
Đường Nhã Phương giúp thím Ngô chuẩn bị bữa tối, đúng lúc Lục Đình Vỹ cũng về nhà. Nghe thấy động tĩnh ngoài hành lang, Đường Nhã
Phương tùy tiện đặt bát lên bàn ăn, vội vàng chạy ra ngoài.
Lục Đình Vỹ đi dép trong nhà, ngẩng đầu đã thấy vợ yêu của mình đang đeo tạp dề, đang cười nhẹ nhìn mình.
Trong lòng có chút rung động, anh đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Lại giúp thím Ngô làm việc à?” “Ừ” Đường Nhã Phương gật đầu, sau đó cầm lấy cặp tài liệu trong tay anh: “Lên lầu thay quần áo rồi xuống ăn cơm. “Được.” Lục Đình Vỹ hôn nhẹ lên trán, sau đó bước qua cô đi lên lầu.
Đường Nhược đưa tay lên vuốt ve vầng trán bị anh hôn, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào tràn ra khỏe mỗi
Lục Đình Vỹ thay quần áo và đi xuống, đúng lúc nhìn thấy thím Ngô mang theo người đi đến.
Anh nhíu mày: “Sao anh tới đây?” Người tới cúi đầu cung kính: “Cậu cả, chủ tịch có chuyện muốn tôi truyền đạt lại cho anh.
Đôi mắt Lục Đình Vỹ nheo lại, lộ ra vẻ hung tợn sắc bén: “Tôi không có hứng thú nghe ông ta gì cả. Anh có thể trở về”
Anh nói xong liền xoay người chuẩn bị đi vào phòng ăn, lúc này anh ta mới nói: “Cậu chủ, chủ tịch nói mặt mũi nhà họ Lục không chịu nổi giày vò, bảo anh thả cậu tư ra Thì ra là đến vì Lục Thần Tây! Ông già đó thực sự quan tâm anh em Lục Thần Tây bọn họ. Lục Đình Vỹ cười chế giễu: “Quay về nói với ông ta, tôi sẽ không tha cho Lục Thần Tây, bởi vì anh ta đã làm sai nên phải trả giá đắt” “Chủ tịch còn nói nếu không thả cậu tư ra thì ông ấy cũng không để ý đến tình cha con nữa. “Tình cảm giữa cha và con?” Lục Đình Vỹ chế nhạo, hóa ra trong mắt ông già giữa bọn họ thật sự có tồn tại tình cha con. “Trở về nói với ông ta rằng ông ta muốn làm sao thì làm” Lục Đình Vỹ lạnh lùng liếc nhìn người tới, sau đó nhanh chân đi ra.
Thím Ngô từ nhà họ Lục đến đây để chăm sóc cậu cả nên cũng biết một chút mối thâm thù của nhà họ Lục.
Bà ấy khẽ thở dài nói với người được ông cụ phải tới: "Trở về đi, chuyện mà cậu cả quyết định không phải chuyện mà ông cụ có thể thay đổi bằng một lời."
Ngay cả bà ấy cũng hiểu tính khí của cậu cả, tại sao ông cụ lại không hiểu? Luôn luôn nhiều lần muốn cậu cả làm những chuyện cậu ấy không muốn làm, cũng khó trách quan hệ cha con càng ngày càng hỏng.
Nếu bà chủ ở đây thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, thím Ngô thở dài thườn thượt.
Lục Đình Vỹ bước vào phòng ăn, Đường Nhã Phương đang bưng canh lên nhìn sang, cô vừa thấy anh thì cười rạng rỡ: “Đình Vỹ, nhanh tới ngồi đi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cô, tâm trạng vốn đã xấu đi vì ông già ngay lập tức trở nên khá hơn.
Anh cười đáp lại, rồi bước tới và ngồi xuống.
Cuộc sống yên bình tốt đẹp của anh quyết không cho phép ai phá hư nó.
Sau khi ăn xong, Đường Nhã Phương giúp thím Ngô dọn dẹp trước khi lên lầu. Khi bước lên cầu thang, cô nghĩ đến những gì thím
Ngô vừa nói với cô. “Cô chủ, người của ông cụ vừa rồi đến gặp cậu cả, xem ra là đến vì chuyện của cậu tư. Không biết cậu cả đã làm gì cậu tư, nhưng tôi lo lắng ông cụ tức giận gây sẽ bất lợi cho cậu chủ, cho nên cô chủ khuyên nhủ cậu chủ đi, bảo cậu ấy đừng đối nghịch với ông cụ, nếu không người thiệt thòi chính là cậu ấy
Thì ra là người của cha Đình Vỹ đã từng đến đây, chẳng trách cô luôn cảm thấy lúc ăn Đình Vỹ có vẻ hơi lợ đếnh, như có tâm sự gì đó. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!
Cô không hiểu tại sao thím Ngô lại nói rằng cha của Đình Vỹ tức giận sẽ gây bất lợi cho Đình Vỹ, họ dù sao cũng là cha con, không thể làm tổn thương nhau, đúng không?
Nhưng tình huống nhà họ Lục phức tạp, có chuyện cô cũng không rõ. Vì vậy, cô nghĩ rằng tốt hơn là nên hỏi Đình Vỹ một chút tốt hơn.
Thế nên cô bước đến cửa phòng làm việc, vừa mở cửa, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Đình Vỹ. “Lục Thần Tây bị trừng phạt đúng tội, chẳng lẽ bởi vì cậu ta là người nhà họ Lục thì phải nhân nhượng dung túng cho cậu ta làm sai sao?” “Tôi quên mất, Lục Thần Đông và Lục Thần Tây mới là con trai ông yêu quý nhất. “Ông cho rằng thành phố Hải Phòng là thủ đô sao? Ở
Hải Phòng, Lục Đình Vỹ tôi mới là người định đoạt. “Nếu ông dám động đến cô ấy, vậy tôi sẽ khiến nhà họ Lục không yên bình” Mọi câu nói đều bị dập tắt bằng sự lạnh lẽo, Đường
Nhã Phương nghe được không khỏi bối rối trong lòng.
Anh hẳn đang nói chuyện với cha mình, nhưng càng giống như đang nói chuyện với kẻ thù.
Điều này còn tệ hơn mối quan hệ của cô với cha mình. Phòng làm việc trở nên yên tĩnh, Đường Nhã Phương mở cửa bước vào.
Anh đang đứng trước cửa sổ, bóng dáng thon dài của anh lúc này lộ ra vẻ lạnh lùng, cô mím chặt môi nhẹ nhàng đi tới. “Đình Vỹ
Cô thì thầm.
Cô dừng lại, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết: "Em muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. “Em thực sự muốn biết sao?” Anh hỏi nhỏ. "Muốn” Cô gật đầu chắc chắn.
Anh mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Phương Phương, lòng dạ em đơn thuần trong sáng, anh cũng không muốn để em biết quá nhiều chuyện đen tối và dơ bẩn, anh chỉ muốn trái tim em mãi mãi trong sáng”
Những chuyện đó một mình anh chịu đựng là được rồi.