Một lúc lâu sau, cuối cùng ba của Tống An Nhi cũng lên tiếng. “Phi Mạc này, An Nhi nó là đứa ngoan hiền.
Nghe câu nói này từ ba của Tống An Nhi, Lương Phi Mạc hiểu ra ngay là ông đang không nỡ xa con gái. Anh ta vỗ ngực cam đoan: “Thưa chú, xin chú yên tâm, nhất định cháu sẽ đối xử tốt với An Nhi cả cuộc đời. “Lời ngon tiếng ngọt thì ai cũng nói được” Ba của Tống An Nhi nghiêm mặt liếc nhìn anh ta: "Trước kia, Hàn Minh Quân cũng từng nói như thế. Nhưng đến cuối cùng thì sao, vẫn làm cho An Nhi bị tổn thương. Nên những lời cam đoan như thế không đáng một xu.
Lương Phi Mạc: “.”
Ba của Tống An Nhi thở dài, nói tiếp: “Thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ hồi nào An Nhi ra đời còn bé tẹo, giờ cũng sắp làm mẹ đến nơi rồi, thật không nỡ xa con gái chút nào.
Giọng nói của ba Tống An Nhi đầy ắp tình cảm thương yêu và lưu luyến không nỡ rời xa con gái.
Lương Phi Mạc cảm động khôn nguôi, khẽ mỉm cười: “Thưa chú, cháu sẽ thương yêu An Nhi như chủ thương yêu cô ấy, quyết không để cô ấy phải chịu tủi hờn.
Nét mặt anh đầy chân thành, khiến cho ba Tống An
Nhi không khỏi bật cười: "Phi Mạc, chú tin cháu nhất định sẽ làm được những điều cháu đã nói, cho nên... Ông ấy ngập ngừng một thoáng: "Điều chú mong mỏi nhất là các con có thể sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Nhận được lời chúc của ông ấy, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lương Phi Mạc nở nụ cười rạng rỡ: "Cháu cảm ơn chú ạ!” “Vẫn gọi chú à?” Ba của Tống An Nhi liếc xéo anh ta. Lương Phi Mạc lập tức hiểu ra, hớn hở gọi: “Ba ạ” Ba của Tống An Nhi mỉm cười hài lòng, ông ấy tin rằng chắc chắn Lương Phi Mạc sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái mình.
Tuy không phải ngày tháng đặc biệt gì nhưng lượng người đến làm thủ tục đăng ký kết hôn vẫn đông nườm nượp. Lương Phi Mạc nhờ vả chút quan hệ nên họ mới không cần xếp hàng mà chụp ảnh xong là vào điền giấy tờ ngay. Sau khi nhân viên hỏi xong nguyện vọng của họ thì bắt đầu nhập thông tin và in chứng nhận đăng ký kết hôn.
Nhân viên đóng mạnh con dấu lên giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, Lương Phi Mạc và Tống An Nhi nhìn nhau cười, khuôn mặt cả hai người đều rạng rỡ nở nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc.
Họ đã kết hôn, từ nay họ đã là vợ chồng hợp pháp. “Xin chúc mừng anh chị!” Nhân viên làm thủ tục đưa hai bản chứng nhận đăng ký kết hôn cho họ.
Tống An Nhi không biết mình đã đi đến Cục Dân chính bằng cách nào, cô ấy cảm thấy mình cứ như đang bước trên mây, tất cả đều như một giấc mơ không có thật. Ngồi trong ô tô, Tống An Nhi giở chứng nhận kết hôn ra nhìn tấm ảnh in trên đó. Trong ảnh, đầu của họ như tựa sát vào nhau, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Lương Phi Mạc ghé sát lại gần, nhìn tấm ảnh và xuýt xoa: “Em nhìn xem này, hai đứa mình có tướng phu thê chưa, quả là xứng đôi vừa lứa!”
Nghe thấy vậy, Tống An Nhi phá lên cười, ngoảnh sang định chê anh ta tự kiêu.
Nhưng vừa ngoảnh sang đã bị anh ta hôn lên môi, anh ta đưa tay giữ lấy gáy cô ấy, để nụ hôn này càng thêm sâu. Hai người hôn nhau quên hết trời đất, bầu không khí trong ô tô mỗi lúc một mờ ám hơn.
Bất thình lình, một tràng còi vang lên inh ỏi, phá hỏng bầu không khí nóng bỏng.
Lương Phi Mạc không nỡ dứt khỏi làn môi mềm mại của cô ấy, nhưng tiếng còi xe vẫn cứ vang lên không ngớt, anh ta đành phải chửi thầm rồi buông cô ấy ra trong bất lực, sau đó cầm điện thoại di động lên và ngẩn người khi thấy thông báo cuộc gọi đến.
Tống An Nhi đưa tay vuốt lại làn tóc rối bời, thấy anh ta không nhận cuộc gọi thì tò mò hỏi: “Phi Mạc, sao không bắt máy thế?" Lương Phi Mạc sực tỉnh lại, mỉm cười với cô: "Anh cả anh gọi tới”
Nói rồi, anh ta ấn nút nhận cuộc gọi.
Khi nghe thấy là anh cả của anh ta gọi điện, Tống An Nhi không khỏi hồi hộp, không người nào trong nhà họ Lương đồng ý cho Lương Phi Mạc và cô ấy đến với nhau, anh cả của anh ta gọi đến chắc cũng là vì chuyện này.
Có yên lặng nhìn anh ta nghe điện thoại, anh ta không nói một lời nhưng không biết phía bên kia đã nói những gì mà sắc mặt anh ta trở nên khó coi, trái tim cô cũng thấp thóm theo. Lương Phi Mạc kết thúc cuộc gọi, đắn đo một lúc rồi quay sang nói với Tống An Nhi: "Ông nội vào viện rồi"
Tống An Nhi sửng sốt. "Sao lại thế?” "Thấy bảo là nghe tin anh sắp lấy vợ nên tức quá ngất di." “Sao lại như thế. Tống An Nhi hoảng hốt, nếu như ông cụ bị ngất vì tức giận chuyển họ kết hôn, rủi mà có bề gì thi cả đời này có sẽ không thể yên lòng
Hiện tại tám tri Lương Phi Mạc cũng đang rối bời, chắc chân anh ta sẽ cưới có ấy, nên anh ta không muốn bận tâm đến cảm nhận của người thân trong gia đình, nhưng vừa rồi anh cả mảng anh ta té tát trong điện thoại, còn nói tình trạng của ông nội không được tốt
Không lẽ ông trời đang trừng phạt cải tính ngang bưởng khăng khăng làm theo ý mình của anh ta ư? “Em cùng anh đến bệnh viện xem thế nào" Tống An Nhi nhận thấy điều bứt rứt của anh ta, nhẹ nhàng năm lấy tay anh ta và nói. C*ập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.me
Lương Phi Mạc ngước lên nhìn cô ấy, bất lực nhiên cười: "An Nhi, xin lỗi em, anh còn định đưa em đi ăn mừng chúng minh kết hôn, thế mà giờ...
Tống An Nhi lắc đầu: "Không sao hết, chuyện của ông nội quan trọng hơn, chúng ta có nhiều cơ hội để chúc mừng.
Lương Phi Mạc dịu dàng vuốt ve gương mặt cô. "Cảm on em!"
Tống An Nhi cười nhu mì, nhưng khi anh ta quay đầu lại khởi động xe thì nụ cười dần nhạt mất, cô ấy ngoảnh nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa xe, hơi nhíu mày trầm tư.
Cô ấy không biết lần này đến bệnh viện liệu có chuyện gì xảy ra hay không.
Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối diện với những điều này.
Ông cụ Lương tức đến nỗi phải nằm viện, không chỉ hai vợ chồng Lương Mặc Dương có mặt mà cả hai anh em Lục Đình Vỹ và Lục Đình Chiêu cũng đang ở trong bệnh viện. Khi nhìn thấy họ, Lương Phi Mạc ngẩn ra: "Anh cả, các anh cũng tới à?”
Lục Đình Vỹ gật đầu, điềm tĩnh quét mắt nhìn sang Tống An Nhi đứng bên cạnh anh ta, trong ánh mắt như có thứ gì xao động. “Thằng ranh con!” Lương Mặc Dương xông tới, giơ nắm đấm nhắm thẳng vào Lương Phi Mạc. “Mặc Dương!” Tống Khanh Phi la lên thất thanh, định can ngăn nhưng đã không kịp.
Tống An Nhi đưa tay xoa lên chỗ bị thương, nghe thấy anh ta xuýt xoa rất khẽ, mặt méo xệch, cô sợ hãi vội vàng rụt tay lại, nước mắt trào ra.
Lương Phi Mạc vội vàng dỗ dành: “An Nhi, anh không sao thật mà, em đừng khóc.
Nhưng nước mắt của Tống An Nhi vẫn rơi không ngừng, cô ấy không biết là mình khóc vì anh ta bị đánh hay khóc vì gia đình anh không chấp nhận cho tình cảm của hai người.