Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 403: Dẫn theo con bé cút khỏi đây cho ông

Dường như ông cụ này không giống như trong tưởng tượng, vốn dĩ tưởng rằng sẽ là một người nghiêm túc, không ngờ nhìn ông cụ lại có vẻ rất ôn hòa và hiền lành.

Đường Nhã Phương nghĩ mãi mà vẫn không hiểu rõ tại sao người hiền lành như thế sẽ không hợp với đạo làm người chứ?

Cô đi tới kêu giòn tan: “Ông ngoại.

Ông cụ nghe thấy thì cười đến nỗi không ngậm miệng được: "Cô gái, tới đây để ông ngoại nhìn xem.”

Đường Nhã Phương khôn ngoan đi tới, ông cụ cẩn thận quan sát khuôn mặt của cô, càng nhìn thì trong lòng càng yêu thích. Ông ấy giương mắt nhìn về phía Lục Đình Vỹ: “Đình Vỹ,

Cô gái này có khuôn mặt rất đẹp, trái lại rất xứng đối với cháu!

Trước kia ông ấy luôn lo lắng cháu trai lớn lúc nào cũng lạnh như băng sẽ là người theo chủ nghĩa không cưới vợ, bây giờ xem ra chỉ là do duyên phận chưa tới mà thôi.

Lục Đình Vỹ đi qua nằm chặt tay Đường Nhã Phương mỉm cười chế nhạo ông cụ: “Ông ngoại học được cách xem tướng từ lúc nào thế?”

Ông cụ tức giận liếc xéo anh: “Không phải ông ngoại xem tướng mà là ông đã sống nhiều năm nên ít nhiều gì cũng sẽ biết nhìn người. Ví dụ như... Ông ấy nhíu lông mày suy nghĩ một chút: “Bạn gái của

Phi Mạc tên là Tống gì đó quá không phóng khoáng nên hoàn toàn không thích hợp với Phi Mạc.

Đường Nhã Phương nghe thấy điều này thì nhíu mày lại đang muốn mở miệng giải thích thay cho bạn tốt thì đột nhiên có bàn tay nắm chặt cô, cô quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh thì chỉ thấy anh nhẹ nhàng lắc đầu với mình.

Cô cắn môi, cuối cùng vẫn không mở miệng. “Ông ngoại, ông chỉ mới nhìn bên ngoài mà đã đánh giá người ta như vậy có phải là quá qua loa rồi không?” Lục Đình Vỹ hỏi với vẻ nghiêm túc.

Ông cụ khịt mũi: “Bên ngoài đã như thế vậy thì bên trong làm sao có chỗ tốt chứ.

Ông cụ như vậy hoàn toàn là xem thường An Nhi, Đường Nhã Phương thật sự không nhịn được, nữa: “Ông ngoại, ông hiểu bạn gái của Phi Mạc sao?”

Ánh mắt của cô sáng rực nhìn chằm chằm ông cụ Lương, cô thật sự muốn biết tại sao ông ấy có thể nói ra những lời có thể làm tổn thương người khác như vậy khi không hiểu rõ tình hình của một người như vậy chứ?

Ông cụ hơi sửng sốt sau đó lập tức cười nói: “Cô gái, ông không cần phải hiểu bạn gái của Phi Mạc cũng không muốn hiểu”

Đường Nhã Phương cười nhạo: “Ông ngoại, ông không bằng lòng tìm hiểu bạn gái của Phi Mạc vậy dựa vào đâu mà ông nói cô ấy không phóng khoảng chứ? Dựa vào đầu mà ông có thể kết luận bên trong con người cô ấy chẳng ra sao chứ?" “Chị dâu, sao chị có thể nói chuyện với thái độ như vậy chứ?" Lương Mặc Dương đứng ở một bên cũng lên tiếng với vẻ không hài lòng.

Ông cụ cũng hơi không vui nhíu mày: “Cô gái, bây giờ cháu đang chất vấn ông sao?” “Không, cháu đang xin ông ngoại chỉ bảo. Đường Nhã

Phương không kiêu ngạo không tự ti đối mặt với ông ấy. Lục Đình Vỹ giữ im lặng, anh lẳng lặng nhìn Đường Nhã Phương, anh tin tưởng cô có năng lực có thể dọn dẹp ông ngoại. “Xin ông chỉ bảo?" Ông cụ bật cười, sau đó thu lại nụ cười ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô: “Cháu có quan hệ như thế nào với bạn gái của Phi Mạc?" “Cháu và cô ấy là bạn tốt." Đường Nhã Phương trả lời. Ông cụ bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi gật đầu: "Thì ra là thế, cho nên cháu muốn tới làm thuyết khách sao?” “Không phải, cháu chỉ có vài thắc mắc muốn xin ông ngoại chỉ bảo mà thôi” “Nếu như thắc mắc của cháu liên quan đến người phụ nữ kia vậy thì cháu không cần phải xin ông chỉ bảo. Ông cụ biểu hiện ra dáng vẻ không muốn nhiều lời, sau đó ra lệnh đuổi khách: “Đình Vỹ hai đứa về đi, ông mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi.

Sao Đường Nhã Phương có thể bỏ qua như vậy chứ, hôm nay cô chắc chắn phải làm chút gì đó cho An Nhi.

Thế là cô hít một hơi thật sâu rồi nói thẳng: “Ông ngoại, ông nên thử đi tìm hiểu An Nhi, ông sẽ phát hiện ra cô ấy là cô gái tốt nhất, cô ấy xinh đẹp, hiểu thảo, hiền lành, thực sự là một cô gái rất tốt. “Ông sẽ tự xem cô ta có được hay không chứ không cần cháu phải nói.” Ông cụ hơi tức giận.

Đường Nhã Phương không sợ chút nào: “Ông ngoại, người chắc chắn phải ở chung được thì mới biết được đổi phương tốt hay xấu. Ông chỉ dựa vào nhìn’ thì làm sao biết được cô ấy tốt hay xấu chứ?” “Đình Vỹ, cháu dẫn theo con bé cút cho ông!” Ông cụ hoàn toàn mất hết sự vui sướng ngay từ lúc đầu khi mới gặp Đường Nhã Phương.

Lục Đình Vỹ hơi nhíu mày nói chuyện giúp Đường Nhã Phương: “Ông ngoại, Nhã Phương nói không sai. Phi Mạc không còn là một đứa con nít nữa, cậu ấy có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình, cho nên cháu hy vọng ông ngoại có thể suy nghĩ thật kỹ.

Nói xong trái lại anh nói với Đường Nhã Phương: “Nhã Phương, chúng ta về thôi”

Đường Nhã Phương biết rõ ông cụ cố chấp, có thể một lúc không thể thuyết phục được. “Ông ngoại, chúng cháu về đây.” Đường Nhã Phương lễ phép gật đầu với ông cụ, sau đó cùng với Lục Đình Vỹ đi ra ngoài cửa.

Sau khi họ rời đi Hứa Ngọc Nhã vẫn luôn im lặng lên tiếng: “Ông nội, ông đừng nóng giận, anh Đình Vỹ cũng không cố ý nói những lời đó” Cập n*hật chương mới nhất tại Tamlinh247.me

Ông cụ Lương sa sầm mặt: “Không cố ý thì chính là cố ý, nó có ý định muốn làm tức chết ông” “Ông nội, ông cũng biết từ nhỏ Phi Mạc đã tương đối thân với anh nên khẳng định là đã đi cầu xin anh tới nói giúp” Lương Mặc Dương phân tích. “Hừ! Ông cụ Lương khịt mũi: “Thằng nhóc thối tha kia biết chỉ có Đình Vỹ mới có thể khuyên được ông.

Hứa Ngọc Nhã nghe xong những lời này thì vội nói: “Ông nội, ông nói như vậy nghĩa là ...Ông định thử nghe theo lời anh Đinh Vỹ sao?" Ông cụ Lương thầy cô ta luống cuống thì không khỏi bật cười, "Ngọc Nhã, cháu yên tâm, ông nội còn chưa tới mức mơ hồ làm sao có thể nghe lời của Đình Vỹ chứ?"




Đường Nhã Phương liên tục thở dài: “Nếu như thử lại lần nữa chỉ sợ An Nhi không đợi được"



An Nhi đã có suy nghĩ muốn tách ra khỏi Phi Mạc, nói không chừng cô ấy thật sự sẽ nói ra.



Như vậy chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn. “Vậy thì cần em phải tới khuyên cô ấy, chỉ cần họ có thể kiên định không xa rời nhau thì anh tin tưởng ông ngoại cũng không thực sự chia rẽ họ." Lục Đình Vỹ muốn đánh cược một phen, anh hiểu rõ ông ngoại sẽ không cố chấp đến mức không hợp với đạo làm người, chắc chắn sẽ có ngày ông mềm lòng. “Được thôi.” Đường Nhã Phương lại lần nữa thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK