Đường Nhã Phương thấy dáng vẻ suy nghĩ linh tinh của Tống An Nhi thì bật cười: "Người đó lớn hơn tớ mấy tuổi ấy, mặt mũi cũng khá là ưa nhìn, ở tại khu biệt thự Long Thành."
Tống An Nhi nghe thế thì ngây người, cô ấy cất tiếng hỏi với vẻ rất ngạc nhiên: "Người giàu à?"
Đường Nhã Phương nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Hình như giàu lắm ấy."
"Giàu có cũng chẳng có ích gì cả, tiền bạc có thể mang lại cho cậu một đời hạnh phúc ư?"
Tống An Nhi thở phì phò, cô ấy nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Phương rồi mắng: "Đường Nhã Phương, cậu vớ vẩn quá rồi đấy, sao cậu lại có thể... sao lại..."
"An Nhi, tớ biết cậu quan tâm tớ mà. Lúc mà đi đăng ký kết hôn có lẽ tớ có chút vớ vẩn thật, nhưng tớ cũng không cảm thấy hối hận. Hơn nữa người đó cũng không có hư hỏng như cậu nghĩ đâu... nói không chừng đến lúc cậu nhìn thấy anh ấy thì còn kích động hơn bây giờ nữa đó."
Đường Nhã Phương đã nói một cách rất kín đáo rồi.
Dựa vào sự hiểu biết của Đường Nhã Phương đối với Tống An Nhi thì nếu như cô ấy biết người mà cô kết hôn là Lục Đình Vỹ thì có lẽ sẽ kích động đến nỗi ngất đi mất.
"Hừ, cho dù cậu có khen anh ta như thế nào thì tớ cũng chẳng có chút thiện cảm gì với anh ta đâu nhé."
Tống An Nhi tiếp tục lèm bèm rồi hỏi: "Anh ta tên là gì thế?"
"Anh ấy tên là..."
Đường Nhã Phương mở miệng đang định nói ra tên của Lục Đình Vỹ thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời cô.
Hai người quay sang nhìn vào điện thoại trên bàn...
"Là Triệu Thanh Bích gọi tới."
Vẻ mặt của Đường Nhã Phương trầm xuống, cô nhíu mày lại.
"Bà ta muốn làm gì chứ?"
Ánh mắt của Tống An Nhi cũng biến đổi, cô ấy không tra hỏi Đường Nhã Phương về chuyện chồng của cô nữa.
"Không biết nữa, nhưng chắc chắn chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cho cam."
Đường Nhã Phương nói rồi cầm điện thoại lên bấm nghe, cô đang định mở miệng thì bên kia đã vang lên giọng nói tức giận của Triệu Thanh Bích.
"Đường Nhã Phương, sao mày có thể làm thế với chị gái của mày chứ? Mày có biết là nó còn đang có bầu không hả? Mày muốn hại chết nó hay sao hả? Đến cùng là mày có còn lương tâm hay không?"
Từng câu từng câu vặn hỏi như pháo nổ bên tai của Đường Nhã Phương, ầm ĩ đến nỗi tai của cô ong cả lên.
"Tôi không hiểu bà đang nói gì cả!"
Đường Nhã Phương nói với vẻ rất bình thản, giọng điệu của cô lạnh lùng đến nỗi dường như rớt xuống âm độ.
"Đường Nhã Phương, mày đừng có giả vờ nữa! Nếu như không phải mày thì làm sao Như Ngọc của tao lại bị kích thích đến nỗi không chịu được mà té xỉu ở nhà chứ? Mày có biết là nó suýt chút nữa là bị đẻ non rồi không?"
Triệu Thanh Bích tức giận chửi bới Đường Nhã Phương, giọng nói của bà ta bén nhọn chói tai như một con gà mái đang gào vậy.
Đường Nhã Phương nghe thấy thế thì rất kinh ngạc, cô và Tống An Nhi đang ngồi đối diện liếc nhau một cái.
Chu Như Ngọc suýt chút nữa là đẻ non ư?
Tống An Nhi khịt mũi xem thường, rõ ràng là cô ấy chẳng tin những lời Triệu Thanh Bích nói.
Rất nhanh Đường Nhã Phương đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình rồi nói: "Dì Bích này, Chu Như Ngọc té xỉu thì nào có liên quan gì tới tôi chứ? Hình như bà tìm nhầm chỗ để xả cơn giận rồi đúng không?"
"Đến giờ này rồi mà mày còn ngụy biện được à! Nếu không phải là do mày nói mấy câu kia với đám phóng viên thì Như Ngọc của tao cũng chẳng tức đến té xỉu như thế đâu. Đường Nhã Phương, mày sống ác độc quá rồi đấy. Tao nói cho mày biết, nếu như Như Ngọc của tao xảy ra chuyện gì không hay thì tao chắc chắn sẽ không để cho mày được sống yên ổn trên cõi đời này đâu!"
Triệu Thanh Bích gào thét xả giận xong thì cúp luôn điện thoại, chẳng thèm nghe Đường Nhã Phương nói thêm câu nào.
"..."
Đường Nhã Phương nhíu mày lại, cô chẳng biết nên nói gì bây giờ.
"Cậu tin lời bà ta nói à?"
Tống An Nhi cười một cách châm chọc rồi quay sang hỏi Đường Nhã Phương, cô ấy vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ đối với những lời Triệu Thanh Bích nói.
Đường Nhã Phương suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nghe giọng điệu của Triệu Thanh Bích không giống như là đang giả vờ, về chuyện Chu Như Ngọc tức đến nỗi té xỉu thì tớ tin đấy, còn về phần đẻ non thì..." Cô lắc đầu rồi nói tiếp: "Sức khỏe của Chu Như Ngọc chẳng thể nào yếu như thế, làm gì có chuyện không chịu nổi chút xíu kích thích như thế được, cho dù như thế nào thì cũng chẳng có chuyện đó đâu."
Tống An Nhi trợn mắt: "Vậy thì đừng quan tâm đến cô ta nữa, cô ta gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi, cho dù chết thì cũng chẳng đáng để được thương xót."
"Không được, tớ phải về nhà xem thử."
"Cậu điên rồi, chẳng lẽ cậu thật sự lo lắng cô ta xảy ra chuyện gì à?"
Tống An Nhi thấy Đường Nhã Phương đứng dậy muốn đi thì nhìn chằm chằm cô với một ánh mắt không thể nào tưởng tượng nỗi.
Đường Nhã Phương cười cười rồi nói: "Sao mà thế được chứ? Vốn tớ định hai ngày nay về nhà lấy mấy cái đồ, còn thăm Chu Như Ngọc chỉ là tiện đường mà thôi, mà lại... biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đúng không?"
"Vậy thì tớ đi về với cậu, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu trở về như thế này không ổn chút nào, hai mẹ con nhà kia đáng sợ quá trời, tớ sợ họ sẽ gây bất lợi cho cậu đấy."
"Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ cẩn thận mà."
Sau khi Đường Nhã Phương nói tạm biệt với Tống An Nhi thì vội vàng rời đi.
Một bên khác.
Vi Vịnh Phong nhỏ nhẹ khuyên nhủ Chu Như Ngọc với một giọng điệu rất đỗi dịu dàng, nhưng nét mặt của anh ta lại vô cùng âm u.
"Sao mà em không kích động được chứ? Bởi vì Đường Nhã Phương mà cư dân cộng đồng mạng đang kêu gào hò hét bảo em cút ra khỏi ngành giải trí kia kìa! Anh biết rằng em luôn ôm giấc mộng trở thành người đứng đầu ngành giải trí mà. Gần đây em vừa dành được một nhân vật nữ số hai, là vai vai diễn của một phim truyền hình có kinh phí rất lớn, có cả những diễn viên gạo cội nổi tiếng tham gia nữa. Cũng sắp khai máy rồi nhưng bây giờ lại vì Đường Nhã Phương mà em đã mất đi cơ hội này rồi đó!"
Chu Như Ngọc dường như gào thét lên với Vi Vịnh Phong, vẻ mặt của cô ta rất đáng thương, giống như là chính mình chẳng có tội gì vậy.