"Hừ, đúng là chưa từ bỏ! Cậu tìm một cô gái tốt trong giới cô chiêu, chỉ cần không phải người ông ấy đưa tới thì bất cứ ai cũng được, tôi muốn ông ấy hoàn toàn bỏ cuộc."
Nghe vậy, trong lòng Đường Nhã Phương không khỏi lao xao.
Lục Đình Vỹ muốn tìm người kết hôn, đúng lúc cô bị hôn phu phản bội, giữa hai người không có tình cảm ràng buộc, hợp tác đám cưới không phải không thể.
Đường Nhã Phương lập tức mở miệng gọi anh lại: "Tổng giám đốc Lục, xin dừng bước."
Lời gọi hơi đột ngột khiến hai người Lục Đình Vỹ và trợ lý đều khẽ giật mình, không hẹn mà cùng quay đầu.
"Xin hỏi cô có việc gì?"
Trợ lý cảnh giác ngăn trước mặt Lục Đình Vỹ, thay anh hỏi thăm.
Đường Nhã Phương bước nhanh đến trước mặt hai người, nói gọn gàng dứt khoát: "Vừa rồi nghe Tổng giám đốc Lục nói muốn tìm người kết hôn, không biết tôi có thể hay không?"
"Hả?"
Trợ lý ngạc nhiên, sợ đến ngây người.
Lục Đình Vỹ hiển nhiên cũng không ngờ cô gái đột ngột gọi anh lại to gan đến thế, con người hờ hững không khỏi nhìn cô thêm một chút.
Đường Nhã Phương bị nhìn thì hơi khẩn trương.
Tuy cô bình tĩnh hỏi nhưng trong lòng không nghĩ Lục Đình Vỹ sẽ đáp ứng.
Dù sao đối với nhân vật quyền thế ngập trời, gia thế hiển hách như Lục Đình Vỹ, các cô gái muốn gả cho anh nhiều như cá diếc sang sông, chắc chắn trong đó rất nhiều ngươi ưu tú hơn cô. Bởi vậy, cô chỉ ôm tâm tư gặp may mắn mà hỏi thăm.
Bầu không khí cơ hồ lắng đọng, sau một lúc lâu, Đường Nhã Phương cố giả vờ bình tĩnh nói: “Vị hôn phu của tôi ngoại tình, lúc nãy trùng hợp nghe được Tổng giám đốc Lục muốn tìm người kết hôn, cho nên, nếu như anh không chọn được ai thì có thể hợp tác kết hôn với tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ làm một người vợ tốt, trung thành với hôn nhân, gìn giữ tốt tiết hạnh của một người vợ."
Lục Đình Vỹ khẽ híp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Đường Nhã Phương hồi lâu, cuối cùng đưa tay nhìn lướt qua đồng hồ: “Một tiếng nữa gặp nhau tại cục dân chính, có vấn đề gì không?"
Oái? Đồng ý rồi sao?
Đường Nhã Phương cảm thấy rất khó tin nhưng vẫn không hề do dự mà đáp ứng: “Không vấn đề gì."
"Tốt, Ngô Tư Lăng, lái xe đưa cô ấy trở về." Lục Đình Vỹ ra lệnh cho trợ lý phía sau.
Ngô Tư Lăng: "..." Tổng giám đốc cũng thật qua loa rồi!!
...
Ước chừng một tiếng sau, hai người Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ đã hoàn tất thủ tục đăng ký.
Sau khi từ cục dân chính ra ngoài, Đường Nhã Phương cầm lấy tờ giấy màu son đỏ ngỡ như đang mơ.
Từ nay về sau, cô đã là phụ nữ có chồng, dù sao này chồng cô thay đổi thì cô cũng không hề hối hận.
"Tổng giám đốc Lục, không biết bây giờ anh có rảnh hay không? Có thể nói chuyện với anh một lát không?"
Đường Nhã Phương bỗng nhiên gọi Lục Đình Vỹ đang đi phía trước.
"Có thể."
Lục Đình Vỹ khẽ nhíu mày nhưng không cự tuyệt.
Hai người tìm một quán cà phê gần đó, Đường Nhã Phương ngồi đối diện với Lục Đình Vỹ, rụt rè nói: “Tuy hơi mạo muội nhưng tôi hi vọng Tổng giám đốc Lục có thể đồng ý với tôi một điều kiện."
Dù sao hai người vừa mới kết hôn, giấy chứng nhận còn đỏ hỏn mà đã vội nhắc đến điều kiện với anh thì thật không nên.
"Nói đi."
Lục Đình Vỹ bất giác nhíu mày nhưng không biểu hiện là đang không vui.
Đường Nhã Phương không kiềm được thở hắt ra rồi lấy dũng khí nói: "Vậy nếu được thì mối quan hệ hôn nhân của chúng ta đừng công bố ra ngoài quá sớm? Tôi còn nhiều việc riêng chưa giải quyết xong nên không muốn ảnh hưởng đến anh. Đương nhiên anh cũng có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn, tôi sẽ không can thiệp."
Sau khi nghe Đường Nhã Phương nói, sắc mặt Lục Đình Vỹ không rõ hỉ nộ, chỉ là đáy mắt thoáng ánh lên tia sáng khó mà bắt được.
Sau một lúc trầm ngâm, anh mới cất lời: "Tôi có thể đồng ý điều kiện của cô nhưng tôi cũng có điều kiện."
"Mời ngài nói!" Đường Nhã Phương đáp lại.
"Vâng! Nhưng... Tổng giám đốc, ngài đã quen biết cô chủ Đường từ trước rồi sao?"
Không phải, tại sao không hỏi, nhanh chóng đồng ý lời đề nghị kết hôn với đối phương vốn không phải tác phong của anh!
Lục Đình Vỹ không trả lời nghi vấn của Ngô Tư Lăng, anh chỉ nhìn về hướng mà Đường Nhã Phương rời đi, cánh môi nhẹ cong đầy sâu xa: "Sau này, cậu phải gọi cô ấy là phu nhân!"