Trong phòng được trang trí lịch sự nhã nhặn, bàn tròn lớn và khu nghỉ ngơi đều chiếm một bên, bên trên giấy dán nhã nhặn là TV màn hình tinh thể lòng, lúc này đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Trên bàn trà bày đủ các loại hoa quả và bánh ngọt xinh đẹp, còn có nước trà.
Đường Nhã Phương ngồi ở trên ghế sa lon đưa tay cầm lấy một miếng bánh quế trong suốt, cắn một miếng, trong nháy mắt mùi hoa quế tràn ngập toàn bộ xoang mũi. "An Nhi, Mẫn Nghi, ăn ngon lắm, hai cậu có muốn ăn một miếng không?" Đường Nhã Phương quay đầu, bỗng dưng khẽ giật mình.
Có chuyện gì vậy?
Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi đều đang khóc, mà tiếng khóc lại nức nở liên tiếp, nhìn qua cực kì đau lòng khổ sở. Đường Nhã Phương vội vàng thả miếng bánh ngọt trong tay xuống, lau miệng, gấp gáp hỏi: "Hai cậu bị sao thế?"
Lê Mẫn Nghi quay đầu nhìn cô, nước mắt đầm đìa chỉ vào TV nói: "Phim truyền hình quả cảm động, bỗng chốc không nhịn được liền khóc."
Theo hướng cô ấy chỉ, chỉ thấy trong màn hình TV vừa vặn đang chiếu đến một trận cãi vã của một đôi nam nữ, sau đó cô gái trong cơn tức giận đã chạy từ bên đường này đến một bên khác, vừa chạy, bi kịch liền xảy ra.
Theo một tiếng kêu sợ hãi của người đàn ông, cô gái bị xe đụng, toàn bộ cơ thể bay lên, như một con búp bê vỡ vụn, ngã ầm ầm trên mặt đất, ngay sau đó, máu chậm rãi lan tràn ra từ dưới người.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng Đường Nhã Phương run lên một cái, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, cô vội nói: "Ít xem loại phim máu chó này chút đi, sẽ bị ngu đấy"
Lê Mẫn Nghi: ...
Tống An Nhi: ....
Thật ra trong ba người các cô, người thích xem phim truyền hình máu chó nhất chính là Đường Nhã Phương, bây giờ lại bảo hai cô ít xem đi, lý do vẫn là bị ngu đi. "Phương Phương, Lê Mẫn Nghi lau nước mắt, nhìn Đường Nhã Phương chăm chăm, "Cậu xem nhiều phim truyền hình máu chó như vậy, cậu có bị ngu đi không?" "Tớ.." Đường Nhã Phương bị nghẹn lời, nói không ra lời. "Nghi, cậu nhìn Phương Phương giống bị ngu không?" Tống An Nhi cũng làm ra vẻ rất nghiêm túc, mở miệng hỏi. "Cái này sao..." Lê Mẫn Nghi đánh giá Đường Nhã
Phương, tay nắm lấy cái cằm, còn rất nghiêm túc đáp: "Cậu ấy đã nói là xem nhiều sẽ bị ngu đi, vậy chắc chắn cậu ấy đã xem nhiều ngu đi, nên mới có thể dùng một loại giọng điệu người từng trải cảnh cáo chúng ta" Đường Nhã Phương nhìn các cô, "ha ha" hai tiếng, sau đó tức giận nói: "Được lắm, chỉ biết giễu cợt tớ, cứ xem phim truyền hình của các cậu đi."
Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi nhìn nhau, cười khẽ một tiếng. "Tức giận sao?" Lê Mẫn Nghi lấy cùi chỏ đẩy Đường Nhã Phương.
Người kia liếc xéo cô một cái, "Tớ là người nhỏ mọn như vậy sao?"
Lê Mẫn Nghi cười, không tiếp tục đề tài này nữa, mà quay đầu nhìn ba người đàn ông còn đang uống rượu, "Cậu nói bọn họ muốn uống tới khi nào?"
Nghe thấy vậy, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi đều quay đầu nhìn sang. "Thật ra bọn họ cũng chưa uống được bao nhiêu." Đường Nhã Phương nói, "Bọn họ đang nói chuyện chuyện làm ăn"
Nói về cái này, Lê Mẫn Nghi liền bất mãn, "Không phải đã nói là ra ngoài chúc mừng cậu sao, sao lại biến thành hội giao lưu công việc của ba người bọn họ rồi?" Đường Nhã Phương cười, không thèm để ý nói: "Tớ chỉ làm chủ tịch của tập đoàn Đường Thị thôi, cái này có gì tốt mà phải chúc mừng"
Thật ra đây là một chuyện làm cô nhức đầu. "Đương nhiên là đáng để chúc mừng rồi. Cậu nghĩ xem, hôm nay cậu thắng, chẳng phải con bé Chu Như Ngọc đã thua rồi sao. Lần này cuối cùng đã dạy dỗ được con bé đó một trận. Cướp vị hôn phu của người khác, thậm chí ngay cả gia sản của người ta cũng muốn cướp, đơn giản chính là mặt dày vô sỉ, lòng tham không đáy!"
Trong lời nói của Lê Mẫn Nghi đề có vẻ xem thường Chu Như Ngọc, vừa nghĩ tới rắp tâm của Chu Như Ngọc thất bại, cô cảm thấy cực kì hả giận.
Tống An Nhi nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi: "Phương
Phương, Chu Như Ngọc thật sự sẽ từ bỏ dễ dàng như thế sao?" Đường Nhã Phương cười lắc đầu, "Sẽ không. Lấy tính cách của cô ta, không chừng bây giờ đang bàn bạc với Vi
Vịnh Phong làm sao để đối phó với tớ đấy!" "Vậy thì thế nào? Trước kia chúng ta chưa từng sợ bọn họ, bây giờ càng không khả năng sợ bọn họ." Lê Mẫn Nghi tỏ vẻ chẳng hề để ý, đối với Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong, nói thật, ngay cả nhắc đến tên của bọn họ, cô còn cảm thấy buồn nôn.
Thế là cô khoát tay, "Được rồi, tớ không nhắc tới hai người mất hứng này nữa. Nói chuyện của chúng ta đi." "Nếu không muốn nói đến bọn họ, vậy liền... Tống An
Nhi nhưởng mày với cô, lộ ra nụ cười mập mờ, "Nói một chút xem cậu và Lục Đình Chiêu xảy ra chuyện gì đi."
Đường Nhã Phương sững sờ, An Nhi mà không nhắc tới, cô cũng quên mất chuyện này. "Đúng thế, cậu và Đình Chiêu sao vậy?" Cô cũng hỏi.
Nhìn hai người hiếu kỳ, Lê Mẫn Nghi cắn môi, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Còn có thể làm sao nữa. Không phải hôm qua anh ta hẹn tớ hôm nay đến “nhà hàng Dải Cập nhật nhanh nhất trê*n Tamlinh247.me
Ngân Hà” sao?"
Đường Nhã Phương gật đầu, "Tớ có biết."
Lúc Đình Chiêu hẹn Mẫn Nghi, trùng hợp là cô cũng có ở đó. Nhưng mà hình như khi đó
Cô nhíu mày lại, nghe Mẫn Nghi tiếp tục nói: "Sau đó tớ đã đến chỗ ấy đúng giờ, vậy mà anh ta bắt bọn tớ chờ hơn một giờ, trong lúc đó tớ có gọi điện nhưng không ai nghe. Các cậu có biết cuối cùng thế nào không?
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi cùng nhau lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết. "Vậy mà anh ta lại dẫn theo một cô gái đến, mà cô gái đó lại là đối tượng hẹn hò của anh ta!"
Lê Mẫn Nghi nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, khó mà nhịn nổi trừng mắt nhìn về hướng Lục Đình Chiêu.
Giống như là cảm giác được, Lục Đình Chiêu quay đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt bốc lên lửa giận của cô, cậu ấy nhưởng mày kiếm, khỏe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.
Lê Mẫn Nghi trực tiếp cho cậu ấy một cái liếc mắt, sau đó quay đầu lại.
Lục Đình Chiêu không khỏi bật cười, sao dáng vẻ giận tức giận của cô nhóc này lại có chút đáng yêu chứ?
Đường Nhã Phương giang hai tay ra, "Phim truyền hình đều diễn như thế cả."
Tống An Nhi ở một bên nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng, cười đến mức vui vẻ. "Quả nhiên máu chó đều bắt nguồn từ cuộc sống cả" Tổng An Nhi không khỏi cảm khái một câu Nghe vậy, Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi quay đầu nhìn về phía cô, sau đó nhìn nhau, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Đúng vậy, cuộc sống có chỗ nào mà không máu chó đâu?