Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không, chủ tịch Dương vốn không hề tin. Dù sao chú Tống và dì Tống ở Dương Quang nhiều năm như vậy, con người họ chủ tịch Dương rất rõ”

Không tin?

Tống An Nhi nhíu mày, “Không tin, ba mẹ tôi sao lại bị bắt rồi?” “Đó là vì..” Hàn Minh Quân do dự một lúc, “Y Thanh và chú hai đã ngụy tạo các bằng chứng chuyển khoản và cả hóa đơn ngân hàng, trước các chứng cứ thế này, chủ tịch Dương đành phải tin rằng tiền là do chú Tống và dì Tống đã tự ý xê dịch. “Đành phải?” Giọng nói của Tống An Nhi không kìm được mới lớn tiếng, “Tôi nhìn có vẻ như muốn đẩy ba mẹ tôi ra chịu oan ức chứ nhỉ”

Hàn Minh Quân im lặng, bởi vì hắn biết rõ nội tình của chuyện này, chỉ có thể nói được đến đây không thể nói thêm được nữa.

Vừa nghĩ đến ba mẹ vô cớ chịu tội, Tống An Nhi liền cảm thấy cơn giận trong lòng hừng hực.

Cô hít sâu một hơi, khóe mắt khẽ liếc sang chiếc điện thoại trên bàn, âm thầm nói với bản thân mình phải thật bình tĩnh.

Tiếp đó, cô lại hỏi: “Tại sao ba mẹ tôi về sau lại nhận tội?”

Việc này nhất định cũng có liên quan đến Dương Y

Thanh. “Là do... là do..” Hàn Minh Quân do dự. Tống An Nhi sốt ruột, “Do cái gì? Anh nói mau!” “Là chú hai của Y Thanh tìm người đi cảnh cáo chú Tổng và Dì Tống, nói nếu họ không nhận tội, thì... sẽ không tha cho em!”

Tống An Nhi ngây người, sau đó phản ứng trở lại tức đến nực cười, “Ghê gớm rồi, chú hai của Y Thanh.

Thì ra mọi chuyện là vậy, chả trách trên tòa ba mẹ cô đều từ chối thừa nhận tội danh tham ô, nhưng chỉ sau một đêm liền thay đổi ngay, nếu nói không có người giở trò, cũng chẳng ai tin” “Những điều này mà anh nói là thật chứ?” Tống An Nhi hỏi. “Thật, toàn bộ đều là thật cả” Hàn Minh Quân vội vã gật đầu. “An Nhi, anh đã đem mọi chuyện đều nói hết cho em nghe rồi, vậy em có phải nên..”

Hắn là đang vì cô mới nói hết sự thật ra, nếu như bị Y Thanh biết được hắn lại đi nói hết với Tống An Nhi, không chừng hắn sẽ xong mất.

Cho nên hắn cần phải chắc chắn Tống An Nhi sẽ về bên hắn, như vậy thì, hắn mới không cần phải lo lắng gì cả. “Tôi muốn suy nghĩ suy nghĩ.” Tống An Nhi biết rõ bản thân sẽ không thể nào quay lại với hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng đã thể hiện ra được thành ý của mình, vậy thì cô cũng phải có qua có lại, thể hiện ra chút thành ý nhỏ của mình. “Suy nghĩ?” Hàn Minh Quân đối với đáp án này rất không hài lòng, ai biết cô có phải là chỉ đang lấy lệ với hắn chú? Biết được sự lo lắng của hắn, Tống An Nhi cười khế, “Yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Ai bảo lần trước anh phản bội tôi chứ? Cho nên tôi cần phải thận trọng suy nghĩ rõ ràng xem anh còn đáng để tôi tin tưởng nữa hay không?”

Hàn Minh Quân có chút không thể chấp nhận nổi, hơi thay đổi sắc mặt, bất mãn nhìn cô, “Anh đã nói sự thật cho em biết rồi, không lẽ còn chưa đủ chân thành ư?"

Tống An Nhi nhướng mày, “Tôi rất cảm kích anh đã nói những chuyện này với tôi, nhưng chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến độ trung thủy của anh chứ nhỉ. Cho nên tôi cần phải suy nghĩ. "Em..."

Hàn Minh Quân vẫn muốn nói gì đó, Tống An Nhi trực tiếp cắt ngang lời hẳn, “Vả lại chuyện của anh và Dương Y Thanh vẫn còn chưa giải quyết, tôi không muốn ở bên anh bây giờ, sau đó bị người ta mắng là tiểu tam phá hoại tình cảm của anh và Dương Y Thanh.

Nói đến đây, Tống An Nhi mím miệng, ấm ức nhìn hắn, “Minh Quân, anh sẽ hiểu cho nỗi khổ của tôi mà, đúng không?”

Hàn Minh Quân vốn muốn chất vấn tiếp, rồi lại nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô, nuốt hết những lời định nói xuống bụng, nặn ra một nụ cười, “Ừ, anh hiểu. “Minh Quân, anh thật tốt” Đôi mắt xinh đẹp của cô lấp lánh ánh sáng long lanh, Hàn Minh Quân cảm giác như quay về lại lúc cô của ngày trước cứ luôn nhìn hắn một cách đầy sùng bái, sau đó khen hắn một câu “Minh Quân, anh thật thông minh”.

Trong chốc lát lòng dạ tham vọng của người đàn ông như hắn cũng tăng cao lên, hắn mừng khấp khởi nói: “An Nhi, anh cho phép em suy nghĩ thật kĩ, nhưng anh hi vọng em sẽ không làm anh thất vọng.”

Tống An Nhi cười, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. “Vậy... Ngay lúc Hàn Minh Quân còn định nói gì đó, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.

Hắn nhanh chóng lấy ra xem, rồi lại nhìn thấy cuộc gọi đến nhắc nhở, vẻ mặt bỗng biến sắc.

Thấy vậy, Tống An Nhi thăm dò hỏi: “Dương Y Thanh?” Hàn Minh Quân ngước mắt nhìn cô, nét mặt hơi ngượng, “Ừm, là cô ấy” Tống An Nhi nhướng mày, nhẹ nhàng nói một câu, “Vậy anh bắt đi.”

Không hề thấy cô lộ ra một chút vẻ không vui nào cả,

Hàn Minh Quân có chút lạc lỏng.

Tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng,h ắn cũng không nghĩ quá nhiều nữa rồi, nhanh chóng bắt máy. Ngay lúc Hàn Minh Quân bắt cuộc gọi của Dương Y Thanh, Tống An Nhi giả vờ cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn trà lên chơi, thực tế là để tắt ghi âm, đồng thời lưu đoạn ghi âm trước đó lại. Đây chính là chứng cứ quan trọng nhất để chứng minh sự trong sạch của ba mẹ.

Hàn Minh Quân sau khi nhận được cuộc gọi của Dương Y Thanh, cũng không ở lại nữa, mà lại vội vã rời khỏi.

Hàn Minh Quân vừa rời khỏi, Tống An Nhi liền gọi điện thoại cho Lương Phi Mạc, bên đó vừa bắt máy, cô liền vội vàng nói: “Phi Mạc, tôi có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của ba mẹ tôi rồi.”

Hàn Minh Quân lái xe từ cổng lớn của tiểu khu mà Tống An Nhi ở, một tên chuyên quan sát kĩ đường như hắn lại không phát hiện ra bãi đậu xe ở một bên của tiểu khu có đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ được hạ nửa cửa kính xe xuống.

Nếu như hắn nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, cũng sẽ thấy vô cùng quen thuộc. Nhớ đọc* truyện trên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!

Bởi vì chủ nhân của chiếc xe này không phải là ai khác, mà chính là Dương Y Thanh.

Lúc này, Dương Y Thanh ngồi trong xe, nhìn ra ngoài qua chiếc cửa sổ của chiếc xe được hạ một nửa xuống, lại nhìn thấy chiếc xe của Hàn Minh Quân chạy ra, ánh mắt trong phút chốc u ám nặng nề, bàn tay nắm lấy bàn điều khiển dần nắm chặt lại. “Anh và khách hàng bàn chút việc, lập tức về ngay đây” Đây là lời mà Hàn Minh Quân nói với cô ta trong điện thoại, nhưng sự thật thì?

Cô ta quay đầu nhìn sang cổng của tiểu khu, đây là nơi mà Tống An Nhi sống, hắn lừa cô ta, hắn đã đến tìm Tổng An Nhi.

Sớm biết được Hàn Minh Quân vốn không phải là một tên đàn ông nhiều an phận, thậm chí có thể tính là một người đàn ông có thế lực nhỉ, không thì ngay lúc đầu cô ta đã không dễ dàng gì cướp được hắn từ bên cạnh Tống An Nhi rồi.

Thật không ngờ nhanh như vậy hắn đã đi nịnh hót Tống An Nhi rồi.

Tống An Nhi!

Cô ta cắn chặt răng, trong mắt đầy vẻ hung ác nham hiểm, cô ta tuyệt đối sẽ để cô đắc ý quá lâu đâu.

Sau khi nhận được đoạn ghi âm của Tống An Nhi, tốc độ xử lí chuyện của Lương Phi Mạc vô cùng nhanh, rất nhanh, vụ án tham ô của ba Tống và mẹ Tống tiến hành mở phiên tòa lần thứ hai.

Lần này, ba Tống và mẹ Tổng trên phiên tòa đã trực tiếp phản cung, và cũng nói cả sự việc mình bị uy hiếp.




Cho nên cô cho rằng phải tố cáo Dương Y Thanh và chú hai của Dương Y Thanh, để cho bọn họ cũng phải nếm thử tội danh mà ba mẹ cô đã chịu. “An Nhi, khoan dung được thì khoan dung đi nào? Mẹ Tổng thành khẩn nói với cô, “Mẹ không hi vọng chúng ta và nhà họ Dương cứ tiếp tục dây dưa không dứt, cứ mặc kệ như vậy đi, để cho chúng ta quay về với cuộc sống bình yên đi nào”



Đây chính là nguyên nhân tại sao mẹ Tống lại không muốn tố cáo nhà họ Dương, ở trong tù một thời gian, bà cũng đã nhìn thoáng hơn, không có gì sánh bằng cuộc sống bình yên của cả nhà là điều quan trọng hơn nữa rồi.



Trước lời nói này của mẹ, Tống An Nhi đành hết cách đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK