Sau khi hỏi riêng sở thích của từng người Đường Nhã Phương mới bắt đầu gọi món.
Lê Thành Xuyên không khỏi xúc động nói: “Em trai và em dâu thật là cẩn thận còn biết quan tâm khẩu vị của từng người nữa”
Đường Nhã Phương ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi cười nói: “Điều đó là bắt buộc rồi. Mọi người đều là bạn thân nhất của Đình Vỹ, nếu như có một ngày nào đó em và Đình
Vỹ mâu thuẫn với nhau vẫn mong mọi người sẽ đứng về phía em.
Nghe vậy Lương Tuấn Anh hơi nhướng mày: “Bởi vậy bây giờ em chính là đang mua chuộc lòng người. “Đúng vậy” Đường Nhã Phương thẳng thắn thừa nhận sau đó cô quay đầu làm ra vẻ hung dữ với Lục Đình Vỹ nói: “Đình Vỹ à, anh đừng có làm em tức giận nếu không mọi người sẽ không khách sáo với anh đâu.
Lục Đình Vỹ khế nhướng mày có một nụ cười và sự dịu dàng trong đôi mắt, anh nhẹ nhàng nói: “Bà chủ cứ yên tâm sẽ không có ngày đó đâu.”
Đường Nhã Phương khế cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này có tiếng kêu lạ phát ra từ bên cạnh: “Ôi, mắt của tôi mù rồi!”
Đường Nhã Phương vội vàng quay lại nhìn thấy Trần
Bảo Dương đang lấy hai tay che mặt liền lo lắng hỏi: “Em bị làm sao vậy Bảo Dương. “Bị tình yêu của hai người làm cho mù mắt rồi chứ sao” Lương Tuấn Anh trả lời thay cho Trần Bảo Dương.
Đường Nhã Phương: ".. Cô ấy còn tưởng mắt của Trần Bảo Dương thực sự là bị làm sao nhưng quả là không ngờ đến là chuyện này.
Trần Bảo Dương bỏ tay xuống cười nói: “Chị dâu à, chị có thể quan tâm đến vài người độc thân như chúng em một chút được không? Đừng thể hiện tình cảm nữa nếu không thì mắt em không những bị mù mà trái tim còn giống như bị đâm thủng nữa."
Nói xong anh ta ôm chặt lấy lồng ngực của mình rồi làm ra vẻ rất đau đớn.
Đường Nhã Phương khóe mắt hơi co giật rồi nhìn anh ấy không nói nên lời, “Đừng có làm người bị tâm thần nữa đi Bảo Dương à.
Lời nói của cô khiến Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên cũng phải bật cười, Trần Bảo Dương buồn bực nhìn cô: "Chị dầu à, cứ cho là hai người thể hiện tình cảm cũng được nhưng chị còn nói em bị tâm thần, em thực sự đau lòng quá đi.
Đường Nhã Phương bật cười: “Chị tin rằng có lẽ ở đây chị không phải là người duy nhất nghĩ như vậy" Ánh mắt cô liếc nhìn hai người còn lại đang cười vui vẻ.
Trần Bảo Dương không vui liền trực tiếp hét thẳng vào mặt hai người đó: "Các anh thật là quá đáng lắm rồi, sao lại có thể cười nhạo em chứ “Không...không có" Lương Tuấn Anh nhanh chóng trở lại về mặt nghiêm túc, "Đúng lúc anh Lê Thành Xuyên của em kể chuyện cười nên anh cười thôi.
Vừa nói anh ta vừa huých vào người Lê Thành Xuyên, "Thành Xuyên mau nói cho Bảo Dương biết đi, có phải vừa nãy kể chuyện cười không?”
Lê Thành Xuyên vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, chỉ là một câu chuyện cười thôi. Nói xong anh ta và Tuấn Anh nhìn nhau, hai người nhịn không được một hồi lại cười rộ lên.
Nhìn thấy vậy Đường Nhã Phương cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Bọn họ có phải là cảm thấy lời giải thích của bản thân vừa rồi quá cứng nhắc rồi phải không? “Em mặc kệ mọi người. Nhìn thấy cả ba người đều cười đến vỡ bụng như vậy Trần Bảo Dương tức giận trừng mắt nhìn bọn họ sau đó nhích mông đến gần Minh Tiểu
Tiểu nãy giờ chưa lên tiếng, giơ tay ôm lấy vai cô: “Tiểu
Tiểu à, vẫn là em tốt nhất bọn họ thật đáng ghét”
Minh Tiểu Tiểu liếc nhìn Đường Nhã Phương với ánh mắt có chút ghen tị, rõ ràng lúc trước cô ấy là người được anh Bảo Dương chú ý nhất nhưng bây giờ lại trở thành Đường Nhã Phương, chính điều này đã khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù rất khó chịu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, cô vươn tay vỗ vai Trần Bảo Dương rồi ôn nhu nói: “Anh Bảo Dương à, anh là đàn ông đẩy đừng có nhỏ nhen như vậy, mọi người chỉ đang đùa giỡn chút thôi mà! “Đúng đúng chỉ là đùa chút thôi” Lương Tuấn Anh hùa theo sau đó lại vui vẻ nở nụ cười.
Bầu không khí trong phòng rất tốt mọi người vừa nói vừa cười rất thoải mái và dễ chịu.
Đường Nhã Phương vui vẻ lại uống thêm hai ly rượu khiến đầu óc choáng váng, hai má cô ửng hồng dưới ánh đèn lại càng thêm quyến rũ. “Nào chị dâu, chúng ta uống thêm cốc nữa nào.
Trần Bảo Dương cầm lấy ly rượu rồi lại nghiêng người đến về phía bên Đường Nhã Phương, lúc này bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Bảo Dương à bệnh cũ của cậu lại tái phát à?”
Nghe thấy âm thanh này Trần Bảo Dương trong lòng bỗng thấy “hồi hộp” rồi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người nói, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: “Anh à, em đây không phải là đang vui quá hay sao? Cho nên mới quên đi một hồi.”
Dưới cái nhìn nghiêm túc của người bên kia, giọng nói của anh ấy càng lúc càng trầm lắng xuống cuối cùng, anh ấy trở về chỗ ngồi với một ly rượu và nói chuyện phiếm.
Thấy vậy Lương Tuấn Anh mỉm cười với Trần Bảo Dương rồi nói: “Đình Vỹ à, hai em uống thêm hai ly nữa cũng không sao, tối nay cứ ở lại đây mà nghỉ ngơi.” Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР*.cом
Lục Đình Vỹ nhìn nghiêng về phía Đường Nhã Phương rõ ràng đã có chút say, cô ý thức được ánh mắt của anh liền quay đầu cười toe toét với anh, đôi con người trong veo như nước giống như sương mù vậy.
Cô nhíu mày rõ ràng không phải chỉ say ngà ngà một chút mà là say thật!
Ngay sau đó anh liền quay đầu về hướng Lương Tuấn Anh hỏi: “Bên anh còn phòng không Tuấn Anh?"
Lương Tuấn Anh gật đầu: “Còn chứ, lúc nào cũng có”
Ông chủ của câu lạc bộ này trên thực tế được thành lập bởi bốn gia tộc lớn và họ cũng chính là bố của những người này cùng nhau thành lập nên.
Vì vậy họ có phòng riêng ở đây để họ có thể nghỉ ngơi khi đi họp hay vui chơi mệt mỏi. “Vậy em đưa Nhã Phương đi nghỉ ngơi trước.
Vừa nói Lục Đình Vỹ vừa đỡ Đường Nhã Phương đứng dậy, khi anh ấy chuẩn bị rời đi thì giọng nói bất mãn của Trần Bảo Dương truyền đến: “Sao anh lại làm mất hứng như vậy? Anh và chị dâu không dễ gì mới về thủ đô một chuyển, không ở lại với bọn em thêm chút nữa sao?”
Nghe vậy cả Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên đều nhưởng mày ngạc nhiên, điều này có thực sự là do Bảo
Dương nói không? Mặc dù bình thường Trần Bảo Dương rất bướng bỉnh nhưng trước mặt các anh cậu ấy cư xử rất đúng mực, chỉ cần là chuyện mà các anh muốn làm thì cậu ấy thường sẽ không phản đối.
Nhưng buổi tối hôm nay lần đầu tiên anh ta bày tỏ sự bất mãn của bản thân, chính điều này đã khiến Lương
Ngay khi họ bước ra khỏi phòng Lương Tuấn Anh liền cau mày nhìn Trần Bảo Dương chỉ trích: “Hôm nay em làm sao vậy Bảo Dương? Không giống em chút nào?" Trần Bảo Dương với ánh mắt thất thường thản nhiên nói: “Chỉ là hôm nay em uống hơi nhiều thôi”
Như cố gắng che giấu lương tâm cắn rứt của mình anh ta cầm lấy ly rượu một hơi uống hết, ánh mắt nhìn Minh Tiểu Tiểu đang ngồi trên sô pha không nói lời nào, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp khiến người khác không nhìn ra được.
Lương Tuấn Anh cũng cho là do anh ấy uống nhiều rồi nên không hỏi thêm gì nữa.