Hai người tạm biệt nhau ở cổng. Trước khi rời đi, Tống An Nhi có chút lo lắng nhìn theo cô: “Nhã Phương, cậu có cần đến nhà tớ ở đỡ vài hôm rồi mới quay về nhà không?”
Cô ấy thực sự không yên tâm để Đường Nhã Phương quay về đó. Nhã Phương và Chu Như Ngọc mà ở chung một nhà thì ngẩng đầu không gặp cúi đầu vẫn phải gặp. Với cái tính cách chẳng ra gì đó của Chu Như Ngọc thì nói không chừng lại nghĩ ra trò gì đó để đối phó với Đường Nhã Phương cho mà xem.
Đường Nhã Phương vừa nghe thì đã hiểu được bạn tốt của mình đang lo lắng điều gì, trong lòng cô không kìm được tăng thêm vài phần cảm động.
“An Nhi, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng mà tớ có thể tự đối phó được mà.”
Chỉ là một cô nàng Chu Như Ngọc thôi, Đường Nhã Phương cô đây cũng chẳng sợ cô ta.
Hơn nữa, cô cũng đã đồng ý với Lục Đình Vỹ là sẽ dọn qua bên đó ở với anh. Vậy nên cô cũng phải quay về chuẩn bị một chút rồi.
“Nhưng mà…”
Tống An Nhi còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của Đường Nhã Phương thì cũng chỉ có thể thở dài: “Được rồi. Nếu cậu đã quyết định như thế thì tớ cũng không khiến cậu phải khó xử nữa. Nhưng mà cậu phải đồng ý với tớ một chuyện. Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ phải gọi điện ngay cho tớ đó. Biết chưa hả?”
“Tớ biết rồi.”
“Vậy tớ đi đây. Cậu đi đường cẩn thận nhé.”
“Ừm, cậu cũng vậy đó.”
Nói lời tạm biệt với Tống An Nhi xong thì Đường Nhã Phương cũng không nán lại nữa mà xoay người chuẩn bị về nhà.
Cô mới đi chưa được vài bước thì một chiếc xe Maybach cao cấp vừa sang trọng lại xa hoa đột ngột chạy đến từ phía sau rồi dừng lại ngay bên cạnh cô.
Cửa xe được mở ra, cô nhìn thấy Ngô Tư Lăng bước xuống từ ghế lái, trên mặt hiện đầy vẻ cung kính nói với cô: “Bà chủ, Tổng giám đốc mới cô lên xe.”
Đường Nhã Phương khựng lại một chút, nhìn theo hướng mà Ngô Tư Lăng chỉ.
Cô chỉ thấy Lục Đình Vỹ đang tựa lưng vào băng ghế ngồi phía sau một cách đầy tao nhã. Đôi con ngươi đen nhánh xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào cô đầy hờ hững. Vẻ mặt của anh xem ra có chút biếng nhác và tuỳ tiện.
Đường Nhã Phương gật gật đầu rồi ngoan ngoãn bước lên xe ngồi ngay cạnh bên Lục Đình Vỹ, trong mắt cô ánh lên chút nghi hoặc: “Không phải Tổng giám đốc Lục đã rời đi rồi sao?”
Một tiếng trước, anh như từ trên trời giáng xuống, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô cứ tưởng anh đã đi khỏi từ lâu rồi, không ngờ rằng anh vẫn còn xuất hiện ở đây.
“Không có, tôi đang đợi em.”
Lục Đình Vỹ liếc nhìn cô một cách hời hợt, nghe giọng điệu của anh thì có vẻ như anh đã đợi cô khá lâu rồi.
Đường Nhã Phương không nhịn được cảm thấy rất bất ngờ.
Đường đường là tổng giám đốc Lục mà lại chịu hạ mình đích thân đợi cô ư?
“À… Có chuyện gì không?” Đường Nhã Phương gấp gáp hỏi một câu.
“Không có chuyện gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi em lần đầu tiên kết hôn, đối với đêm tân hôn em có ý kiến gì không?”
Giọng điệu của Lục Đình Vỹ cực kì bình tĩnh, như thể câu mà anh đang hỏi chỉ là một câu hỏi vu vơ bình thường. Thế nhưng câu này lại làm cô sợ hết hồn.
Đường Nhã Phương hoảng hốt đến mức bị sặc: “Cái gì… Cái gì mà có ý kiến gì? Tôi… Tôi không có bất cứ ý kiến gì cả. Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này vậy?”
Chuyện kết hôn của hai người bọn họ chẳng qua là do hai bên đều có nhu cầu mà thôi. Anh cần kết hôn để ứng phó với người trong nhà, còn cô thì lại đúng lúc cần tìm người để kết hôn.
Hai người không có dây dưa tình cảm với nhau, phần nhiều chỉ mang tâm trạng kết hôn rồi cùng nhau sống qua ngày mà thôi. Thế nên đương nhiên Đường Nhã Phương cũng sẽ chẳng hề suy nghĩ gì đến đêm tân hôn. Cô cũng không cho rằng Lục Đình Vỹ sẽ nghĩ đến chuyện này.
… Ít nhất là trước đó cô còn cho là anh sẽ không nghĩ đến!
“Không dễ dàng gì mới kết hôn một lần. Tôi nghĩ chúng ta không nên để lại chút tiếc nuối nào vào đêm tân hôn.”
Lục Đình Vỹ hờ hững đưa mắt nhìn cô. Đôi con ngươi không chút gợn sóng của anh như vụt qua nét trêu đùa.
“Vậy ý của anh là?”
Đường Nhã Phương nhìn anh một cách đầy nghi ngờ.
Dù cô đã từng đồng ý với anh là mình sẽ làm một người vợ tốt nhưng trong đó lại không hề bao gồm việc thực hiện nghĩa vụ giữa vợ và chồng này. Anh… Không lẽ anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi?
“Em nói thử xem?”
Vẻ mặt Lục Đình Vỹ như cười như không, cặp mắt đen láy như thể nhìn rõ mọi chuyện.
Trái tim Đường Nhã Phương ngay lập tức giật thót. Cô không nhịn được hốt hoảng trả lời: “Tôi… Làm sao mà tôi biết được chứ? Không ngờ rằng anh Lục lại có hứng thú với đêm tân hôn như thế.”
Lục Đình Vỹ nhún vai, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, thong thả nói: “Sở thích của tôi là tìm tòi khám phá những điều mới lạ. Tuy rằng hôn nhân giữa tôi và em chỉ là hình thức bên ngoài nhưng tôi không hi vọng rằng đêm tân hôn của chúng ta sẽ trải qua một cách qua quít cho có. Tối thiểu nhất cũng phải có một bữa ăn tối để chúc mừng chứ.”
“Khụ khụ”
Đường Nhã Phương bỗng nhiện bị sặc nước bọt, không ngừng ho: “Anh… Cái chuyện không để lại chút tiếc nuối nào mà anh nói chẳng lẽ là đang chỉ bữa ăn tối ư?”
Từ đầu tới cuối, Lục Đình Vỹ vốn không hề nghĩ đến việc muốn cô phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Anh chỉ đơn giản hỏi cô có ý kiến gì cho đêm tân hôn không mà thôi.
Kết quả là do cô một mình hiểu sai ý của anh, ở đó mà suy diễn lung tung suốt cả nửa buổi trời.
Cô lại chưa từng nghĩ rằng cho dù Lục Đình Vỹ có ý gì với cô đi chăng nữa thì dựa vào quan hệ hôn nhân hợp pháp giữa hai người bọn họ, cô vốn cũng chẳng có quyền gì để mà từ chối anh.