So với đám Lạc Bích Nguyệt, Đường Nhã Phương chỉ bị thương nhẹ, khuôn mặt trắng nõn của cô xuất hiện vài vết xước, không sâu nhưng trông khá đáng sợ. Do vậy khi Lục Đình Vỹ nhìn thấy mặt cô bị trầy xước, sắc mắc anh lập tức liền thay đổi. “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh hỏi. “...Đánh nhau với người khác. Đường Nhã Phương do dự trước khi trả lời câu hỏi, dẫu sao thì đánh nhau cũng không phải là chuyện tốt.
Lục Đình Vỹ chau mày, vẻ mặt lo lắng đầy xót xa khi nhìn vào những vết trầy xước trên mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô nay vì chúng mà mất đi vẻ thanh tú của nó. “Đau không?” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên những vết thương, hai chữ xót xa như được hiện rõ trong đôi mắt của anh. "Đây chỉ vết thương nhẹ mà thôi, không đau lắm.
Nhìn vào ánh mắt đầy thương xót của anh, trong lòng Đường Nhã Phương có chút khó chịu, dường như kể từ sau khi kết hôn với anh, cô luôn là người gây phiền phức khiến anh phải lo lắng không thôi. Động lòng trước anh, cô chủ động nắm lấy tay anh, anh cúi đầu nhìn cô. Thấy anh ngạc nhiên khi nhìn vào mình, Đường Nhã Phương mím môi cười: “Đình Vỹ, em xin lỗi, em lại khiến anh phải lo lắng rồi.” Đôi mắt vốn luôn rực rỡ và lấp lánh của cô giờ đã phủ lên một lớp sương mù nhẹ, vẻ day dứt ẩn sâu trong đó.
Càng nhíu mày chặt hơn, Lục Đình Vỹ mím chặt đôi môi mỏng, lặng lẽ nhìn cô mà không nói lời nào. Đôi mắt đen sâu như mực, khó có thể đoán ra suy nghĩ của anh lúc này. Anh giận rồi! Đường Nhã Phương tinh ý cảm nhận thấy sức nóng toát ra từ trên người anh, trong lòng bỗng có chút hoang mang, vội vàng mở miệng giải thích: “Em không cố ý muốn đánh nhau với bọn họ, là bọn họ...
Đột nhiên, anh cúi đầu, bờ môi anh phủ lên bờ môi cô, khiến cô chẳng thể nói tiếp những lời còn lại. Đầu lưỡi nóng bỏng thâm nhập vào trong khoang miệng của cô, điên cuồng càn quét mọi ngõ ngách trong đó, nhất định không bỏ qua bất cứ một vị trí nào, cuối cùng cuốn chặt lấy đầu lưỡi cô. Hơi thở mạnh mẽ của lấp kín mọi giác quan của cô, cô cảm thấy nụ hôn này khác với mọi khi, vừa cứng rắn lại vừa hoang dại. Cô không thể phản kháng, chỉ có thể bám lấy bờ vai anh, buộc mình phải đắm chìm trong nụ hôn như vũ bão ấy.
Không biết bao lâu sau, ngay khi Đường Nhã Phương cảm thấy sắp không thể tiếp tục thở được nữa, anh mới rời khỏi bờ môi cô. Nhịp tim cô đập rất nhanh, cô rụt rè ngước mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt. Lục Đình Vỹ chăm chú nhìn cô, đầu ngón tay của anh khẽ vuốt nhẹ lên bờ môi cô, dáng vẻ say đắm, đôi mắt đen láy như theo dõi cô, không bỏ xót bất cứ biểu cảm nào của cô lúc này. Bờ môi mỏng khẽ cử động: “Em có biết mình sai ở đầu không?" Giọng nói của anh trầm xuống vì khao khát dục vọng trong người bị áp chế.
Trái tim của Đường Nhã Phương như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay khẽ nắm chặt, cụp mi nói: “Em không nên đánh nhau với bọn họ.
Lời vừa dứt, chiếc cằm nhỏ bé của cô bất ngờ bị ai đó giữ lấy, ngước mắt, cô vô tình bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh. “Không đúng.” Anh khẽ nói
Không đúng sao? Cô nhưởng mày, thực lòng mà nói đầu óc cô lúc này vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ việc đánh nhau, cô thực sự không biết bản thân đã sai ở đâu.
Thấy cô ngẩn người, anh biết cô hoàn toàn không biết bản thân đã sai ở đâu. Thực ra cái gọi là sai lầm của cô cũng chỉ là lý trí của anh mà thôi, anh khẽ thở dài, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên bờ môi cô. “Nhã Phương, anh không muốn em nhìn anh bằng ánh mắt đầy tội lỗi ấy, cũng không muốn em nói “xin lỗi” hay “cảm ơn” với anh. Chúng ta chẳng phải là vợ chồng sao?” Anh áp vào môi cô, khẽ thì thầm nói.
Chúng ta là vợ chồng phải không? Trái tim cô khẽ nhói vì những lời anh vừa nói ra, cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ở đó cô nhìn thấy được tình cảm của anh dành cho cô. Khoé mắt cô mờ đi, một luồng cảm xúc mãnh liệt điên cuồng trào dâng, lấp đầy trái tim và con người cô. “Em yêu anh. Thì thầm một câu nói, dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô đặt môi hôn lên môi anh.
Có người quen nhau mười hai năm, từng tưởng rằng sẽ nắm tay nhau đi hết phần đời còn lại, vậy mà tới cuối cùng lại đường ai nấy đi, từ người thương bỗng hoá thành người dưng. Có người tuy rằng quen biết nhau không lâu, một người đàn ông với vẻ bề ngoài lạnh lùng, xa cách, lại chở che và mang tới cho cô sự quan tâm mà trước nay cô chưa từng có được. Cô yêu anh, đây là điều không thể nghi ngờ gì hơn.
Mưu đồ của Tô Á Mai một lần nữa thất bại, lần này, cô ta không thể nuốt trôi được cục tức đó. Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Đường Nhã Phương, toàn thân cô lập tức run lên, chiếc cốc trong tay bị nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch. Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó dè dặt thận trọng hỏi: “Chị họ, có chuyện gì vậy?”
Vĩ Vịnh Phong tự tin cảm thấy ngoại trừ anh ta ra, Đường Nhã Phương thực sự không thể tìm kiếm được một người đàn ông nào khác tốt hơn.
Tô Á Mai nhìn bọn họ rồi thở dài nói: “Tôi cũng hy vọng là do mình nghĩ nhiều rồi, nhưng nếu như thực sự có người ở sau lưng bảo vệ cô ta, vậy thì chúng ta cũng không được coi thường. Đây chính là điều mà Tô Á Mai vẫn luôn lo lắng.
Nghe thấy lời này của Tô Á Mai, cả Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong đều không khỏi lo lắng, nghĩ kỹ lại mà nói kể từ khi bọn họ đối phó với Đường Nhã Phương cho tới nay, không những không thành công mà còn làm hoen ố thanh danh của bản thân. Nếu như chỉ nói là do Đường Nhã Phương thông minh, cô cũng không thể hết lần này tới lần khác đều thoát thân thành công như vậy, lẽ nào thực sự như lời chị họ vừa nói, có người ở sau lưng giúp đỡ cô thật sao? Không được, tuyệt đối không thể để Đường Nhã Phương đắc ý. Một ý nghĩ lập tức hiện lên trong đầu Chu Như Ngọc, cô ta cắn môi sau đó mở miệng nói: “Chị họ, em cần chị giúp.