Màn đêm dày đặc.
Lương Phi Mạc đi vào Thiên Đường Nhân Gian đập vào mắt anh ta là một khung cảm không khác gì club bình thường.
Một người đàn ông đi lên tiếp đón: “Xin hỏi ngài có phải là ngài Mạc không ạ?”
Lương Phi Mạc thản nhiên quét mắt nhìn người kia một cái: “Bọn họ ở đâu?”
Người đàn ông mặc vest thấy Lương Phi Mạc đi đến một mình, khí chất bất phàm thì thử đi lên hỏi xem có phải là người ông chủ mình đang chờ hay không, không ngờ ông ta lại đoán trúng thật.
Người đàn ông lập tức nở nụ cười nịnh nọt, xoay người dùng tay làm dấu mời: “Ngài Mạc, xin mời đi theo tôi.”
Lương Phi Mạc vừa đi theo sau lưng người đàn ông vừa quan sát mọi thứ trong club.
Đôi mắt thẩm thủy của anh ta lóe lên một tia sắc bén, nhìn thì có vẻ như náo nhiệt bình thường, ai mà nhờ bên trong lại ẩn chứa hoạt động khiến người ta buồn nôn.
Mà tất cả những thứ này đều sẽ bị hủy hoại trong đêm
Người đàn ông dẫn anh ta đi đến cửa một phòng bao ở tầng hai, sau đó cười nói với anh ta: “Tổng Giám đốc Khánh đang đợi ở bên trong, ông ấy đã đợi ngài lâu lắm rồi.
Nói cong, người đàn ông đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong phòng bao hiện ra trước mặt Lương Phi Mạc.
Mấy người phụ nữ đang nhảy múa, quần áo rách tả tơi, mỗi động tác đều thể hiện rõ sự khiêu khích.
Mà có mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt hèn mọn nhìn chằm chằm vào mấy người phụ nữ, vẻ mặt muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn, còn sắp chảy cả nước miếng.
Mà người anh ta muốn tìm đang ngồi ở giữa.
Dương Quốc Khánh, tổng giám đốc đương nhiệm của Dương Quang. Nếu không phải vì An Nhi, anh ta thật sự muốn quay đầu đi luôn.
Người đàn ông dẫn anh ta vào nói một câu với Dương Quốc Khánh, ông ta lập tức nhìn về phía cửa.
Khi ông ta nhìn thấy Lương Phi Mạc, hai mắt Dương
Quốc Khánh lập tức sáng rực lên, vội vàng đứng dậy đi tới dừng trước mặt Lương Phi Mạc, trên khuôn mặt béo ú nở nụ cười nịnh nọt: "Tổng Giám đốc Mạc ngưỡng mộ đã lâu!”
Nói xong, ông ta vươn tay về phía Lương Phi Mạc.
Lương Phi Mạc hơi nhíu mày lại, không thèm nhìn bàn tay ông ta đưa đến, trực tiếp đi ngang qua ông ta vào.
Vẻ mặt Dương Quốc Khánh lập tức cứng đờ, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Sau đó, ông ta xoay người lại, lập tức khôi phục vẻ nịnh nọt.
Ông ta thấy Lương Phi Mạc ngồi xuống ở một góc hẻo lánh thì vội vàng nói với mấy người phụ nữ đang khiêu vũ: “Còn nhảy cái gì mà nhảy, không thấy khách quý tới sao? Con không biết đường qua đây chào hỏi à?”
Mấy người phụ nữ nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại, trong mắt bọn họ đều lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thật là một người đàn ông đẹp trai!
Lần này không đợi Dương Quốc Khánh nói cái gì, mấy người bọn họ nhao nhao tranh nhau về về phía Lương Phi Mạc. “Cút!”
Một chữ lạnh như băng rơi xuống, khiến cho mấy người phụ nữ sợ hãi dừng chân, không dám tới cần, chỉ có thể nhìn Dương Quốc Khánh bằng ánh mắt cầu cứu.
Dương Quốc Khánh nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Lương Phi Mạc, lấy lòng nói: “Tổng Giám đốc Mạc, ra ngoài chơi mà, lúc nào cũng phải.. “Tổng Giám đốc Khánh, tôi không phải đến đây để chơi.” Lương Phi Mạc giương mắt nhìn, trong mắt đầy sự lạnh lùng.
Dương Quốc Khánh lập tức nghẹn lời, chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: “Tổng Giám đốc Lương nói đúng."
Sau đó ông ta nói với mấy người phụ nữ kia: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn bàn với tổng giám đốc Mạc”
Suýt nữa được tiếp xúc gần gũi với trai đẹp, mấy người phụ này đều không cam tâm tình nguyện rời khỏi phòng bao.
Mấy người bạn của Dương Quốc Khánh cũng không dám ở lại lâu, nhao nhao đứng dậy rời đi,
Trong phòng bao chỉ còn lại Lương Phi Mạc và Dương Quốc Khánh.
Cả người Lương Phi Mạc toát ra khi tức quá mạnh, đến mức khiến Dương Quốc Khánh không dám tới gần, chỉ có thể ngồi ở một chỗ cách anh ta một khoảng, bầu không khí lại một lần nữa ngưng trệ.
Dương Quốc Khánh bằng này tuổi rồi, đã gặp không ít việc đời, ông ta nhanh chóng thoát ra khỏi khí tức áp bách của Lương Phi Mạc, cầm lấy bình rượu trên bàn rót cho Lương Phi Mạc một chén, tha thiết đưa tới: “Tổng Giám đốc Mạc, đến, uống trước một chén rượu”
Ánh mắt Lương Phi Mạc thản nhiên quét qua chén rượu kia, sau đó ánh mắt tơi trên người ông ta, đáy mắt một mảnh lạnh lùng. “Tổng Giám đốc Khánh, tình huống của quý công ty tôi đã rõ ràng, nếu như tôi đồng ý đầu tư mấy hạng mục cho các người thì Dương Quang các người định cho tôi bao nhiêu phần trăm cổ phần?”
Lương Phi Mạc thẳng thắn nói.
Dương Quốc Khánh sững sờ, lập tức bật cười ha ha hai tiếng, không biết là khen thật hay khen đểu: “Tổng
Giám đốc Mạc thật là thẳng thắn.” Ông ta đặt cốc lên bàn, sau đó hỏi: “Tổng Giám đốc
Mạc cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?” “Ba mươi phần trăm” Lương Phi Mạc lạnh lùng phun ra một con số.
Nụ cười trên mặt Dương Quốc Khánh lập tức cứng đờ “Tổng Giám đốc Mạc đang nói đùa sao?”
Anh trai ông ta, cũng chính là chủ tịch của Dương Quang, trong tay cũng chỉ có mỗi ba mươi năm phần trăm cổ phần, Lương Phi Mạc muốn một phát ba mươi phần trăm cổ phần, nếu không cần thận thì chẳng phải Dương Quang sẽ phải đổi chủ?
Lương Phi Mạc cười nhạo: "Ba mươi phần trăm cổ phần, một phần cũng không được thiếu, chỉ cần tôi nhận được cổ phần, tiền lập tức sẽ được chuyển vào tài khoản của Dương Quang”
Hiện tại tài chính của Dương Quang đã bị đứt gãy, rất nhiều dự án đã bị ngừng, hiện tại nếu còn không có tài chính nhập vào thì Dương Quang sẽ phải tuyên bố phá sản. Nhớ đọc truyện trê*n Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!
Hiện tạo đang có một cơ hội bày ra trước mặt, chỉ cần đồng ý cho ba mươi phần trăm cổ phần thì Dương Quang có thể cải tử hồi sinh.
Hai cái đều hại nhưng có quyền chọn cái nhẹ hơn.
Dương Quốc Khánh lập tức đã có chủ ý. “Được rồi, để tôi trở về thương lượng với anh trai một chút, nếu như có thể thì hi vọng ngài Mạc sẽ giữ lời hứa.
Ánh mắt Dương Quốc Khánh khôn khéo nhìn Lương Phi Mạc, khiến Lương Phi Mạc không khỏi cười nhạo thành tiếng: “Một cái Dương Quang còn chưa đến mức khiến tôi động tâm”
Ý của anh ta chính là Dương Quang căn bản không lọt vào mắt của anh ta.
Dương Quốc Khánh xấu hổ cười bồi: “Dạ dạ, tổng Giám đốc Mạc làm sao có thể coi trọng Dương Quang được?
Thế lực của nhà họ Lương là thứ nhà họ Dương không dám vọng tưởng, nhưng mà bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng trèo lên được nhánh cây cao này rồi, có sự giúp đỡ của nhà họ Lương, chắc hẳn về sau Dương Quang có thể trở thành xí nghiệp số một số hai ở thành phố Bắc Giang.
Nghĩ đến cảnh tượng kia, khỏe mỗi Dương Quốc Khánh không nhịn được cong lên.
Vừa dứt lời thì muốn đứng dậy đi ra cửa.
Nhìn thấy Lương Phi Mạc muốn đi, Dương Quốc Khánh vội vàng đứng dậy đuổi theo. "Tổng Giám đốc Mạc, làm sao...
Một câu còn chưa nói xong, cửa phòng bao đã bị người bên ngoài gõ.