Nghe cô ấy nói như vậy, vẻ mặt của Tổng An Nhi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, khỏe môi cũng hơi nhếch lên.
Cô ấy đã nói như vậy, nói cách khác thật ra cô ấy cũng không tức giận lắm.
Đường Nhã Phương lộ ra nụ cười hài lòng, "Thế mới đúng chứ. Nào, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong mới dễ nói chuyện.
Cô lấy đũa gắp một miếng cá đặt vào trong bát của Lê Mẫn Nghi, "Đây là cá rán mà cậu thích ăn."
Tiếp theo, cô cũng gắp thức ăn cho Tổng An Nhi, "An Nhi, đây là khoai tây sợi chua cay mà cậu thích ăn."
Tống An Nhi mỉm cười, "Cảm ơn."
Đường Nhã Phương cười lắc đầu, "Giữa chúng ta không cần khách khí như thế."
Tống An Nhi mỉm cười, không nói gì nữa.
Bầu không khí của bữa ăn này rất hòa hài, chủ yếu là một câu "Lúc ăn không nói chuyện” của Lục Đình Vỹ, khiến mỗi người đều không nói gì, mà yên lặng ăn cơm.
Điều này khiến Lục Đình Chiều luôn luôn nói nhiều phải kìm nén đến mức suýt nữa thì bị nội thương.
Cơm nước xong xuôi, mọi người tụ tập ở phòng khách, Lục Đình Chiêu nhẫn nhịn nãy giờ vội vàng mở miệng, "Mọi người ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc hai người bọn họ bị làm sao không?"
Cậu ấy dùng tay chỉ vào Lương Phi Mạc và Tống An Nhi.
Ở trên bàn cơm, cậu ấy nhìn thấy Phi Mạc luôn gắp thức ăn cho An Nhi, mắt đi mày lại vô cùng thân mật. "Như cậu thấy, chúng tôi đang hẹn hò." Lương Phi Mạc lạnh nhạt đáp. "Hẹn hò?" Lục Đình Chiêu đột nhiên trừng lớn mắt, "Lương Phi Mạc, đầu óc anh có hố sao? Anh biết rõ anh..." "Tôi sẽ giải quyết." Lương Phi Mạc ngắt lời cậu ấy, "Tôi sẽ thuyết phục ông"
Lục Đình Chiêu bình tĩnh nhìn anh ta, sau đó tuôn ra một trận cười to, "Anh đang đùa tôi ư? Anh lại muốn thuyết phục ông ngoại?!"
Với tính tình nói một không hai của ông ngoại, chỉ sợ ngoại trừ anh cả ra, thì không ai có thể thuyết phục được ông.
Bây giờ Phi Mạc lại không biết tự lượng sức mình nói muốn thuyết phục ông ngoại, thật sự là một chuyện cười lớn.
Đường Nhã Phương giận trừng mắt nhìn về phía Lục
Đình Chiêu, "Đình Chiêu, cậu hơi quá đáng rồi đó."
Ngay lúc mọi người cho rằng cô muốn nói chuyện thay Lương Phi Mạc, ai ngờ cô lại nói tiếp: "Cho dù đó là sự thật, cũng phải diễn đạt kín đảo một chút chứ." Đám người ... "Chị dâu, em biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ sửa." Lục Đinh Chiêu giơ tay phải lên, vẻ mặt cực kì ngoan ngoãn. Đường Nhã Phương dịu dàng cười nhẹ, "Ừm, lần sau nhớ kín đảo một chút."
Lê Mẫn Nghĩ "chậc chậc lắc đầu, "Phương Phương, không nhận ra tài năng châm chọc người khác của cậu lại cao hơn một bước." "Như thế nào? Có phải tớ đã nhận được chân truyền của cậu hay không?” Đường Nhã Phương nhíu mày với cô ấy. "Còn kém một chút nữa." Lê Mẫn Nghi đưa tay dựng lên một động tác. "Được thôi." Đường Nhã Phương nhún vai, sau đó chuyển đề tài, kéo chủ đề về việc chính, "An Nhi, Mẫn Nghi, nào, hôm nay các cậu nói hết ra, tất cả những gì không thoải mái đều giải quyết hết vào tối nay, ngày mai liền khối phục như lúc ban đầu, được không?"
Tổng An Nhi nhìn Lê Mẫn Nghi, gật đầu, "Được." Lê Mẫn Nghi cũng lên tiếng "Được".
Đường Nhã Phương gật đầu cười, sau đó nói với ba người đàn ông đang ngồi ở đây, "Mấy chị em phụ nữ chúng tôi có việc muốn trò chuyện, nếu không mọi người tránh đi một chút?" "Có cái gì bọn em không thể nghe sao?" Lục Đình Chiêu lại rất hiếu kì.
Đường Nhã Phương còn chưa trả lời, cậu ấy đã bị Lục Đình Vỹ kéo lên trên tầng
Đợi ba người đàn ông đều rời đi, Đường Nhã Phương mới mở miệng nói tiếp: "Bọn họ đi rồi, vậy nói đi."
Tổng An Nhi quay đầu nhìn về phía Lê Mẫn Nghi, mấp máy môi, sau đó cẩn thận nói: "Mẫn Nghi, xin lỗi cậu, hôm nay tớ không nên nói nói như vậy. Tớ chỉ không muốn cậu và Phương Phương lo lắng nhiều như vậy, mới nặng lời thế thôi”
Lê Mẫn Nghi cúi đầu, không lên tiếng.
Thấy thế, Tống An Nhi cho Đường Nhã Phương một ánh mắt không biết như thế nào cho phải, người sau nhưởng mày, đang muốn mở miệng nói mấy câu giúp An Nhi, lúc này, Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu lên.
Cô ấy nhìn Tống An Nhi, trầm ngâm một lát, sau đó ung dung nói: "An Nhi, tớ tức giận vì cậu không biết yêu chính cậu, dưới tình huống cậu biết Lương Phi Mạc có một vị hôn thê ở ngoài sáng, cậu còn đồng ý hẹn hò với anh ta, tớ thật sự rất tức giận." "Mẫn Nghi, tớ...
Tống An Nhi vội vã muốn giải thích, lại bị lời kế tiếp của cô ấy cắt đứt. "Đừng nói tớ là vì yêu. Yêu cũng không đại diện cho tất cả, bây giờ Lương Phi Mạc yêu cậu, anh ta có thể vì cậu mà chống lại ông mình, nhưng theo thời gian càng ngày càng lâu, tình yêu của hai người sẽ chậm rãi bị tiêu hao hết ở bên trong trở ngại này." "Tớ tin Phi Mạc, cũng tin tưởng tình yêu của tớ và anh
Giọng điệu của Tổng An Nhi cực kì kiên định. ấy!"
Lê Mẫn Nghi đột nhiên phát hiện, muốn nói rõ ràng với người đang đắm chìm trong trong tình yêu, có vẻ như là không thể được.
Tiếp theo, cô cúi đầu cười, trong nụ cười mang theo một vẻ bất đắc dĩ. "Phương Phương nói đúng, đây là chuyện của hai người, chúng tớ làm bạn tốt, cái gì nên nói đều nói rồi, cũng sẽ không thể nhúng tay quản chuyện này quá nhiều. Cho nên..." Lê Mẫn Nghi mím môi cười một tiếng, "Thuận theo tự nhiên đi." Tamlinh247.me trang web cập *nhật nhanh nhất
Đường Nhã Phương cười một tiếng, "Nghĩ thông suốt là được. "Phương Phương, Mẫn Nghi, cảm ơn hai cậu." Tống An
Nhi nhẹ nhàng nói.
Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhướng mày lên, "Không cần cảm ơn, tớ và Phương Phương cũng không làm cái gì."
Tống An Nhì hơi mỉm cười, "Cảm ơn hai người đã hiểu."
Thật ra tớ chẳng muốn hiểu cậu đầu. Lê Mẫn Nghi thức giận oán trách ở trong lòng, trên mặt lại cười khan hai tiếng, không nói gì nữa.
Hèn hạ?!
Đường Nhã Phương nhịn không được bật cười, "Mẫn Nghi, cái này không có gì là hèn hạ cả, dù sao Đình Chiêu cũng rất được phụ nữ yêu thích, cậu thích cũng là bình thường" "Đúng thế." Tống An Nhi phụ họa một câu "Hai cậu..." Lê Mẫn Nghi nhìn các cô cười mập mờ như thế, cả người đều không ổn, trực tiếp nhảy dựng lên, cầm lấy túi xách và áo khoác, "Tớ về nhà trước, tránh để bị hai người các cậu làm cho tức chết."
Nói xong, cô ấy liền xoay người rời đi. "Mẫn Nghi..." Tống An Nhi đứng lên muốn đuổi theo giữ cô ấy lại, lại bị Đường Nhã Phương túm lấy. Quay đầu, chỉ thấy Đường Nhã Phương cười lắc đầu, "Kệ cậu ấy đi thôi, cậu ấy chính là một người khó tính như thế"