Lúc hết giờ làm việc, Đường Nhã Phương nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
Nội dung là một địa chỉ, chỉ có tên địa chỉ, không có gì khác.
Đường Nhã Phương nghĩ là do người khác gửi nhầm nên không để tâm mà xóa đi. Nhưng một phút sau, một tin nhắn khác lại được gửi đến.
Lần này người gửi trực tiếp nói rõ danh tính của cô ta:
Đường Nhã Phương, chị là Chu Như Ngọc, chị muốn nói chuyện riêng với em, chị đã gửi cho em địa chỉ.
Chu Như Ngọc?
Đường Nhã Phương khẽ nhíu mày, trực giác cho biết cô ta muốn nói chuyện với mình hẳn là không có chuyện gì tốt.
Vì vậy, cô trực tiếp đáp lại bằng ba chữ “Tôi không rảnh”.
Sau khi gửi đi, Chu Như Ngọc không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Cho đến khi hết giờ làm việc, lúc đang lái xe về nhà, cô lại nhận được tin nhắn của Chu Như Ngọc.
Cô vừa chú ý tình hình giao thông, vừa phân tâm mở tin nhắn.
Nhóm nghiên cứu ở Hoa Kỳ đã phát triển ra một loại thuốc dành cho tình trạng bệnh của bố. Nếu em muốn biết thì hãy đến tìm chị. Đường Nhã Phương không tin những gì tin nhắn nói, nhưng trong lòng cô vẫn có một niềm mong chờ không thể giải thích được. Bố đã hôn mê quá lâu, bệnh viện cũng không thể làm gì được. Nếu Chu Như Ngọc thực sự có thuốc, vậy đối với ba là một chuyện tốt.
Cô do dự một hồi rồi đưa ra quyết định trong lòng.
Cô quay xe lại tại ngã tư phía trước rồi phóng nhanh đến địa chỉ mà Chu Như Ngọc gửi.
Tại một trong những căn biệt thự thuộc khu biệt thự ở ngoại ô, lờ mờ nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, trừ khi ở gần biệt thự nếu không hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh. “Chu Như Ngọc, cô sẽ chết không yên lành!”
Trong một căn phòng rực rỡ ánh sáng, một người phụ nữ bị trói trên ghế, quần áo không đủ che hết cả người, trên da của cô ta chi chít những vết sẹo sâu và nông, một số còn chảy máu, nhìn vô cùng sốc.
Khuôn mặt của người phụ nữ cũng chi chít những vết sẹo,khiến người ta khó có thể nhận ra diện mạo ban đầu của cô ta. Cô ta mở to mắt nhìn Chu Như Ngọc, người đang ngồi cách đó không xa, trong mắt không giấu được thù hận.
Chu Như Ngọc củi đầu nghịch con dao trên tay, nghe thấy lời nói của người phụ nữ đó liền từ từ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt căm hận của cô ta. “Tôi sẽ chết không yên lành hả?" Chu Như Ngọc nhếch khóe miệng, trong mắt không có một tia sáng, âm u đáng sợ: “Tôi sẽ để cho cô cảm nhận được chết không yên là như thế nào, Cao Mỹ Kiều”
Người phụ nữ bị trói là Cao Mỹ Kiều đã mất tích nhiều ngày.
Nghe Chu Như Ngọc nói xong, trong mắt cô ta hiện lên sợ hãi, những ngày qua Chu Như Ngọc đã tra tấn cô ta một cách trá hình, khiến tinh thần cô ta gần như suy sụp.
Nếu không phải trong lòng còn một hơi thở, cô ta thật sự muốn cắn lưỡi tự tử.
Chẳng qua bây giờ có vẻ như Chu Như Ngọc không chỉ muốn tra tấn cô ta mà còn muốn cô ta chết.
Chỉ thấy Chu Như Ngọc ra lệnh cho người đàn ông đứng bên cạnh cô ta: “Lý Hưng, khoét mắt cô ta cho tôi. Tôi xem thử cô ta không có mắt còn làm sao trừng tôi.
Khoét mắt?
Cao Mỹ Kiều hoảng sợ tận đáy lòng: “Chu Như Ngọc, cô có biết làm như vậy là vi phạm pháp luật không?" “Vi phạm pháp luật?" Chu Như Ngọc chế nhạo: “Cao Mỹ Kiều, tôi đã dám trói cô ở đây nghĩa là tôi không quan tâm đến pháp luật, tôi chỉ muốn vui vẻ thôi”
Lông mày Lý Hưng nhíu lại, ông ta nhìn vẻ mặt âm u tàn nhẫn của Chu Như Ngọc, khóe môi mím lại thành một đường thẳng.
Sau cái chết của Triệu Thanh Bích, mặt hung ác của Chu Như Ngọc hoàn toàn bị phơi bày, ông chủ lại có ý rằng cứ để Chu Như Ngọc làm những gì cô ta muốn, không được ngăn cản.
Nhưng kể từ khi Cao Mỹ Kiều bị bắt cóc đến giờ, ông ta thực sự cảm thấy càng ngày càng sợ hãi, Chu Như Ngọc cứ tiếp tục như thế này thì sẽ gây chết người.
Nếu bị cảnh sát tra được, chờ đợi Chu Như Ngọc sẽ là sự trừng phạt của pháp luật, lúc đó sợ rằng đã quá trễ để xoay chuyển.
Ông ta nghĩ tốt hơn là nên ngăn cô ta lại trước khi chưa xảy ra sai lầm quá lớn.
Ông ta cân nhắc rồi nói: “Cô Ngọc, tôi biết cô hận Cao Mỹ Kiều, muốn giết cô ta, nhưng một khi đã vi phạm pháp luật thì không thể cứu chữa được. Cô phải suy nghĩ đến ba cô, ông ấy chỉ cò mình cô là con gái.
Chu Như Ngọc nghe thế liền nheo mắt, ánh mắt đầy nguy hiểm: “Lý Hưng, ba tôi đã yêu cầu ông đi theo tôi để tôi có thể sai bảo ông làm bất cứ chuyện gì mà không phải lên mặt dạy đời tôi. Tôi muốn làm gì không cần ông nhiều chuyện.” “Cô Ngọc .
Lý Hưng còn muốn nói gì đó nhưng bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang. Chỉ thấy Chu Như Ngọc cầm điện thoại lên nhìn, khóe môi nở nụ cười quái dị: “Một con cá lớn khác đã cắn câu”
Đường Nhã Phương lần theo địa chỉ mà Chu Như Ngọc đưa đến một khu biệt thự ở ngoại ô. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.c*ом để ủng hộ team nha !!!
Cô đứng trước biệt thự nhìn xung quanh, phát hiện khu biệt thự có gì đó hơi đáng sợ, nếu không phải dọc đường đều có đèn, cô thật sự cho rằng nơi này không có ai.
Cô gọi cho Chu Như Ngọc thông báo đã đến. Một lúc sau, cửa biệt thự mở ra từ bên trong.
Chu Như Ngọc bước ra ngoài. “Đường Nhã Phương, em thực sự đến đây à?” Chu Như Ngọc biểu hiện vô cùng ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô. “Chị gọi tôi tới đây, tôi sao lại không thể tới. Đường Nhã Phương đi tới.
Chu Như Ngọc cười mỉm: “Vậy chúng ta vào biệt thư nói chuyện.
Nói xong, cô ta tránh sang một bên để Đường Nhã Phương đi vào.
Đường Nhã Phương nhìn ánh đè trong biệt thự rồi cười nhẹ: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi.”
Cô đề phòng xung quanh, ai biết vào đó rồi có thể đi ra được không? Một tia sáng lóe lên trong mắt Chu Như Ngọc, cô ta cười khẽ một tiếng: “Sao thế? Em sợ chị làm gì em à?"
Đường Nhã Sợ bình tĩnh gật đầu nhìn cô ta: “Tôi sợ, dù sao quan hệ của chúng ta cũng không phải là quan hệ có thể ngồi xuống nói chuyện.”
Ban đầu, cô đến để lấy thuốc mà Chu Như Ngọc nói nhưng khi đến đây, cô phát hiện ra Chu Như Ngọc có điều gì đó không ổn.
Nhìn thấy cô ta đang nhìn mình chăm chăm với nụ cười trên mặt, Đường Nhã Phương lờ mờ cảm nhận được sự u ám đằng sau nụ cười đó, cô bình tĩnh đáp: “Làm sao tôi biết được, tôi không quan tâm chuyện này! “Thật sao, vậy em... “Nếu chị chỉ muốn nói với tôi về Cao Mỹ Kiều, vậy thì tôi không muốn biết” Đường Nhã Phương trực tiếp ngắt lời cô ta, sau đó xoay người định rời đi. Đúng lúc này, có tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong biệt thự.
Đường Nhã Phương đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Chu Như Ngọc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nụ cười trên môi Chu Như Ngọc không giảm một nửa nhưng biểu cảm trong mắt cô ta lại lạnh như băng.