Thực ra còn rất nhiều nơi khác để tham quan ngoài ngầm cây phong trong công viên nhưng bởi vì khi họ đến đã muộn rồi, sau khi ngắm nhìn bầu trời lá phong thì cũng đã rất muộn rồi nên Đường Nhã Phương chỉ đành quay về nhà trong tiếc nuối.
Lục Đình Vỹ lùi xe ra khỏi bãi đậu xe rồi quay đầu lại thì thấy Đường Nhã Phương đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo kia tràn đầy sự lưu luyến.
Một nụ cười nhẹ trên khóe môi anh nhẹ nhàng nói: “Hôm khác anh sẽ đi cùng em đến tiếp.
Hôm khác ư?
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn anh, anh và cô đều rất bận rộn nên hôm khác ở đây không biết là bao giờ nữa. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy được, hôm khác chúng ta sẽ lại đến.”
Vừa nói dứt lời cô lại quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ khiến cô nhớ nhung trong lòng.
Khi từ trên núi xuống thành phố trời đã tối hắn, đèn vừa sáng cũng là lúc cao điểm Lục Đình Vỹ bị tắc đường, chiếc xe giống như con ốc sên chậm rãi đi về phía trước.
Đường Nhã Phương không kìm được mà than thở: “Quả nhiên giao thông ở thành phố lớn luôn tắc. “Quen rồi là tốt” Lục Đình Vỹ quả nhiên đã quá quen với kiểu tắc nghẽn này ngón tay mảnh khảnh của anh gõ vô lăng một lúc tỏ ra khá thoải mái. Đường Nhã Phương cong môi lên nói: “Vậy hi vọng tốt nhất là em không nên quen” Nếu ngày nào cũng tắc đường như thế này chắc cô sẽ phát điên lên mất.
Cũng may cô may mắn khi không sống ở thủ đô. Lục Đình Vỹ quay đầu lại nhìn cô, anh hiểu suy nghĩ của cô nên mỉm cười và cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Trong tình hình giao thông tắc nghẽn như vậy cuối cùng họ cũng đến được nơi để ăn đêm. Một câu lạc bộ tư nhân.
Đường Nhã Phương ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ốc trước mặt, trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc đây hẳn là tụ điểm nổi tiếng nhất của giới nhà giàu ở Hải Phòng.
Nghe nói rằng các thành viên của câu lạc bộ này đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới chính trị và kinh doanh, đằng sau họ là những thế lực và sức mạnh không thể xem thường.
Xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy sự trang trí lộng lẫy của hội trường cùng tấm thảm đỏ trước cửa, cô nhìn xuống chiếc quần jeans và áo hở cổ đơn giản của mình, hoàn toàn không hợp với một môi trường sang trọng như vậy.
Cô ấy cứ như vậy mà đi vào liệu có bị đuổi ra không?
Cô ấy có một chút tự ti. Hóa ra từ nhỏ Lục Đình Vỹ đã ra vào những nơi như thế này còn cô hoàn toàn giống cô bé Lọ Lem bị mẹ kế và chị gái bắt nạt.
Nghĩ đến chữ “cô bé Lọ Lem” cô lại không khỏi thấy rùng mình, sao bây giờ cô lại có cảm giác bản thân mình giống với nữ chính trong tiểu thuyết vậy?
Cô hít một hơi sâu rồi ổn định lại tâm trạng đã bị xáo trộn bởi câu lạc bộ cao cấp trước mặt, cô quay đầu lại nhìn thấy Lục Đình Vỹ đang đưa chìa khóa cho cậu bé phụ xe khỏe mỗi cô hơi nhếch lên nhìn anh ấy từ từ đi lại gần cô. “Chúng ta đi thôi. Lục Đình Vỹ bước đến bên rồi nằm tay cô bước vào tòa nhà. “Đợi một chút. Đường Nhã Phương kéo anh lại. “Hả?” Lục Đình Vỹ quay đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn cô.
Đường Nhã Phương chỉ vào tòa nhà rồi lại chỉ vào cách ăn mặc của mình ngày hôm nay thận trọng hỏi: “Em cứ mặc như vậy mà đi vào liệu có bị đuổi ra không?”
Hóa ra cô ấy lo lắng điều này! Lục Đình Vỹ mỉm cười: “Không đâu, có anh ở đây bọn họ không dám đuổi em đâu.
Vừa nói anh vừa dẫn cô đi thẳng vào trong.
Tuy rằng nói như vậy nhưng Đường Nhã Phương vẫn rất căng thẳng, dù sao đến một câu lạc bộ như vậy ít nhất cô cũng phải ăn mặc chỉnh tề hơn, thấy cô ăn mặc lôi thôi như vậy đến bản thân cô còn không chịu được chứ nói gì đến các nhân viên trong câu lạc bộ.
Có điều sự thật đã chứng minh tất cả chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Lục Đình Vỹ là thành viên của câu lạc bộ này, trước đây anh ấy thường xuyên ra vào đây chỉ cần những nhân viên đã làm việc trong câu lạc bộ này nhiều năm đều sẽ biết anh ấy, vì vậy ngay khi anh ấy vừa bước vào câu lạc bộ nhân viên liền chào hỏi rất kính cẩn: “Xin chào ngài giảm đốc Lục" “Cậu chủ nhà họ Chu đã đến chưa?" Lục Đình Vỹ hỏi. “Đã đến rồi ạ, họ đang ngồi ở hàng ghế phía trước đợi ngài đấy ạ.”
Đường Nhã Phương nhìn người đang tiến lại gần mình, tập trung vào huy hiệu gắn trên ngực liền chợt nhận ra người này chính là quản lý của câu lạc bộ.
Quản lí liếc nhìn Đường Nhã Phương một cái sau đó cười nói với Lục Đình Vỹ: “Mời giám đốc Lục đi bên này, tôi sẽ dẫn đường cho ngài đi lên trên.
Là một nhân viên của câu lạc bộ nguyên tắc quan trọng nhất là không quan tâm đến quyền riêng tư của khách.
Vì vậy ngay cả khi người quản lý có tò mò về người phụ nữ mà Lục Đình Vỹ mang đến anh ta cũng sẽ không nói quá nhiều.
Người quản lí đưa họ đến dãy ghế của tầng thứ hai mươi bảy sau đó rời đi.
Lúc rời đi anh ta vẫn là muốn nhìn Đường Nhã Phương thêm lần nữa nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt của Đường Nhã Phương anh ta sợ tới mức nhanh chóng thu hồi ảnh mắt rồi vội vàng rời đi.
Đường Nhã Phương nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của anh ta mà có không khỏi dở khóc dở cười, trông cô đáng sợ đến vậy sao? Không nhìn anh ta một cái làm sao biết anh vội vã rời đi như vậy? Cập nhật nhanh* nhất trên Tamlinh247.me
Lục Đình Vỹ mở cửa phòng ra lập tức nghe thấy tiếng nhạc sôi động.
Đường Nhã Phương đi theo sau Lục Đình Vỹ bước vào phòng, trước khi cô kịp nhìn rõ trong phòng có những ai thì một người đã chạy đến ôm chầm lấy cô. “Chị dâu à, em rất nhớ chị.”
Là Minh Tiểu Tiểu.
Đường Nhã Phương hơi nhưởng mày, cô nhớ là mối quan hệ của cô và người này không được tốt như vậy.
Tuy vậy cô vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng của Minh Tiểu
Tiểu rồi nhẹ nhàng nói: “Ừm, chị cũng rất nhớ em.”
Kể từ lần trước Lục Đình Vỹ nhất định không cho cô ấy ở lại nhà mà bắt cô ấy phải trở về thủ đô đến hôm nay thật không ngờ lại có thể gặp nhau, thật không biết đây là chuyện xấu hay chuyện tốt nữa.
Sau khi ôm xong Minh Tiểu Tiểu, Đường Nhã Phương liền chào hỏi từng người một sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Vỹ.
Vẫn là những người anh em sống chết có nhau của Lục Đình Vỹ.
Lê Thành Xuyên, Lương Tuấn Anh còn có cả Trần Bảo
Dương.
Nhưng dù sao Trần Bảo Dương cũng vẫn còn trẻ nên rất nhanh tự chữa cháy: “Thế em tự uống vậy”
Nói xong liền một ngụm uống hết ly rượu. “Thực đơn đây, hôm nay em trai và em dâu muốn ăn món gì thì cứ gọi thoải mái, anh mời. Lương Tuấn Anh đưa thực đơn cho Đường Nhã Phương trên gương mặt anh tuấn nở một nụ cười ấm áp. “Vậy thì em có thể gọi món đắt nhất rồi” Đường Nhã Phương cầm thực đơn và nhướng mày đầy tinh nghịch. Lương Tuấn Anh cười: “Anh sẽ rất vui nếu hai em thích nó." Nhìn về phía Lương Tuấn Anh và những người khác Đường Nhã Phương càng cười nhiều hơn, cô cũng chỉ từng gặp họ mấy lần nhưng không hiểu sao lúc nào họ cũng khiến cô có cảm giác đã quen họ rất lâu giống như người thân vậy. Có lẽ đây chính là duyên phận.
Và duyên phận này đã bắt đầu từ khi cô kết hôn với Lục Đình Vỹ.