Khi một người đàn ông tình nguyện xuống bếp vì bạn, chứng tỏ anh ta thật sự rất yêu bạn.
Đường Nhã Phương lẳng lặng đứng trong phòng bếp, ảnh mắt dõi theo bóng dáng cao lớn bận rộn trong phòng bếp, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảm động và tình yêu. Cô nhìn anh dùng muôi múc canh nếm thử mặn nhạt, sau đó thái thức ăn thả vào nồi, động tác gọn gàng linh hoạt. Trong giây phút này, động tác vô cùng bình thường như vậy lại cực kỳ quyến rũ trong mắt cô, khiến cô không nỡ dời mắt.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay đầu lại, cô bị bắt quả tang ngay tại chỗ, không kịp thu lại vẻ say đắm trong mắt đối với anh. Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc lâu sau, trên môi anh cong lên nụ cười như có như không, đôi mắt đen thâm thúy dập dờn ảnh sáng dịu nhẹ: "Đói bụng thì trong tủ lạnh có sữa, uống một chút lấp đầy bụng đi. “Ừm. Đường Nhã Phương ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Nhã Phương cầm lấy hộp sữa trong tủ lạnh, ngồi xuống cạnh bàn ăn, vừa uống sữa vừa chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp. Trong không khí tràn ngập mùi cháo cực kỳ thơm. Đường Nhã Phương có chút chờ không kịp.
Cô đặt hộp sữa lên bàn cơm, đứng dậy đi vào phòng bếp. Lục Đình Vỹ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, dịu dàng hỏi: “Đói lắm à?”
Đường Nhã Phương gật đầu: “Ừm, anh nấu quá thơm làm em đói không chịu nổi rồi.”
Lục Đình Vỹ nở nụ cười trầm thấp, sau đó xoay người lấy ra một cái bát từ trong tủ “Anh múc một ít cho em nếm thử trước.
Nghe thấy có thể ăn, Đường Nhã Phương vội vã gật đầu: “Được được
Nhìn dáng vẻ tham ăn đáng yêu của cô, trong mắt Lục Đình Vỹ tràn ngập vẻ cưng chiều. Trong ánh mắt chờ mong của cô, anh múc nửa bát cháo bưng đến bàn ăn cho cô. Đường Nhã Phương kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm lấy thìa bắt đầu ăn. “Cẩn thận nóng.” Anh ấm áp dặn dò.
Cô cười ngọt ngào với anh: “Em biết.” Tiếp đó, cô múc một thìa cháo, thổi thổi rồi đưa vào miệng.
Mùi vị nháy mắt lấp đầu khoang miệng cô, cô thỏa mãn nheo mắt lại, giơ ngón cái với anh: “Mùi vị cực kỳ tuyệt vời.
Trên môi anh nở rộ nụ cười nhàn nhạt, anh nói: “Em thích thì tốt. “Thích, rất thích." Nói xong, giống như muốn chứng minh mình thật sự rất thích, cô múc một thìa lớn đưa vào trong miệng. Cô quên mất thổi nguội, nhất thời bị bỏng đến mức kêu lớn. “Ăn chậm một chút."
Lục Đình Vỹ nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng. Đường Nhã Phương xấu hổ cười cười, kế tiếp cô ăn thật sự rất chậm, sợ lại bị bỏng. Lục Đình Vỹ bưng cả nồi cháo đến phòng ăn rồi tự múc cho mình một bát, sau đó ngồi xuống đối diện cô, cúi đầu chậm rãi ăn.
Đường Nhã Phương giương mắt lạnh lẽ đánh giá anh, âm thầm cảm thán trong lòng, vẻ cao quý bẩm sinh khiến cho từng cử động của anh nhìn qua đều vô cùng tao nhã, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ. Lục Đình Vỹ nâng mắt nhìn cô, thấy cô đang ngần người nhìn chăm chăm mình, khỏe môi không nhịn được cong lên. Anh đặt thìa trong tay xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ngồi phía đối diện: “Đây đã là lần thứ hai em nhìn chằm chằm anh rồi.”
Vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh, Đường Nhã Phương lập tức lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười nhàn nhạt của anh. Ngay sau đó, cô mới kịp phản ứng lại lời nói của anh, bên tại không khỏi nóng lên, có cảm giác chột dạ vì bị người nhìn thấu tâm tư. “Còn không phải tại anh quá đẹp trai.” Cô lẩm bẩm. “Em vừa nói gì cơ?” Anh không rõ hỏi lại.
Cô không muốn nhắc lại câu nói của mình, vội chuyển chủ đề nói: “Cháo anh nấu rất ngon." “Anh biết." Anh nhẹ nhàng mỉm cười. Đường Nhã Phương: “
Thật đúng là không có tỉ khiêm tổn nào, “Cái đó... Đình Vỹ... Đường Nhã Phương ăn một thìa cháo, do dự không biết nên mở miệng thế nào. "Làm sao vậy?” Thấy bộ dáng khó xử của cô, mày Lục Đình Vỹ hơi nhíu lại. “Là..” Đường Nhã Phương mấp máy môi, suy nghĩ trong chốc lát rồi sau đó tiếp tục nói: “Đình Vỹ, em không hy vọng anh vì em mà bỏ công việc của mình.
Nghe vậy, Lục Đình Vỹ nhướng mày: “Anh không bỏ công việc. “Sao lại không? Mọi khi vào giờ này anh đều đang ở công ty, nhưng hôm nay anh lại ở đây nấu cháo cho em, còn ăn cháo với em nữa.
Thấy vẻ mặt không tán đồng của cô, Lục Đình Vỹ khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Nhã Phương, anh là tổng giám đốc của công ty, nhưng không có nghĩa là chuyện gì anh cũng phải xử lý, nếu như vậy, anh thuê mấy người trợ lý như Ngô Tư Lăng làm gì. “Anh nói vậy cũng không sai.” Đường Nhã Phương không biết nên phản bác lại thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa. “Nhã Phương” Anh khẽ gọi.
Lạc Bích Nguyệt không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, khẽ nhíu mày: “Như Ngọc, cậu đang nghĩ gì vậy? Sao tập trung thế "Không có gì.” Chu Như Ngọc lắc đầu: "Tớ sẽ nói chuyện của cậu cho chị họ của Vịnh Phong biết, đến lúc đó xem xem chị ấy sẽ giúp cậu thế nào” “Thật sự cảm ơn cậu, Như Ngọc.” Lạc Bích Nguyệt vừa nghe thấy tổng quản lý Tô sẽ giúp mình, không khỏi cực kỳ vui sướng. Như thế thì cô ta không còn phải sợ thấp hơn
Đường Nhã Phương một bậc nữa. “Đừng khách khí như vậy. Dù sao tôi còn muốn cậu giúp tôi đối phó với Đường Nhã Phương ở Thời Đại mà.
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, nhìn qua thì có vẻ quan hệ rất tốt, nhưng thật ra chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.