Đây là lựa chọn duy nhất mà Tống Khanh Phi và nhà họ Lương cho cô. "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Tống An Nhi hỏi.
Tống Khanh Phi cười: "Như vậy thì nhà họ Lương cũng sẽ không chịu để yên cho cô đâu"
Cùng đối nghịch với nhà họ Lương, cũng giống như việc lấy trứng chọi đá vậy, người bị thương chắc chắn sẽ là cô, cùng với bố mẹ của cô. Như vậy thì cô cần gì phải không biết tự lượng sức mình như vậy?
Tống An Nhi hít một hơi thật sâu: "Tôi sẽ không giao đứa nhỏ cho nhà họ Lương, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ." "Cô An Nhi, cô cảm thấy chỉ bằng sức một mình cô thì có thể cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt được hay sao?" Tổng Khanh Phi khoanh hai tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô. "Không thể, nhưng mà tôi là mẹ của đứa nhỏ, đứa nhỏ không thể không có mẹ được. "Cô yên tâm, Ngọc Nhã sẽ trở thành mẹ của đứa bé, cô ấy sẽ coi nó như con của mình.
Xem ra bọn họ quyết định hết tất cả mọi chuyện rồi, cô hoàn toàn không có chút quyền lợi lựa chọn nào cả. Tống An Nhi châm chọc nói: "Mấy người suy tính cũng thật là chu đáo."
Sau đó cô thay đổi sắc mặt, giọng nói kiên định nói: "Mẹ của đứa bé chỉ có thể là tôi mà thôi"
Mi tâm của Tổng Khanh Phi nhíu lại: "Cô Tống, cô cần gì phải làm như vậy chứ? Đây chính là huyết mạch của nhà họ Lương, cô cảm thấy nhà họ Lương sẽ chịu để đứa bé phải lưu lạc ở bên ngoài sao?" "Huyết mạch của nhà họ Lương" Tống An Nhi cất tiếng chê cười: "Không, đứa bé là con cháu của nhà họ Tống, không phải là con cháu của nhà họ Lương." Không nghĩ tới là cô sẽ cố chấp như vậy, Tổng Khanh Phi nhìn chằm chằm vào cô. "Đúng vậy, đó là đứa nhỏ của nhà họ Tống, nhà họ
Lương mấy người có muốn cũng đừng nghĩ tới." Đột nhiên có một giọng nói chen ngang vào.
Tổng Khanh Phi và Tống An Nhi vội vàng quay đầu, chỉ thấy Lê Mẫn Nghi và Đường Nhã Phương một trước một sau đi vào. "Mẫn Nghi, Nhã Phương.." Tống An Nhi cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới là hai người lại đột nhiên xuất hiện.
Tống Khanh Phi lập tức lạnh mặt lại, trách mắng: "Hai người có phải là không được dạy dỗ đàng hoàng không vậy? Cho nên mới đứng ở ngoài nghe lén?" "Dạy dỗ?" Lê Mẫn Nghi cất tiếng cười lạnh lùng: "Nhà họ Lương mấy người ép buộc một cô gái làm chuyện mà cô ấy không muốn làm, vậy thì mấy người có được dạy dỗ ở chỗ nào?" "Cô... Tổng Khanh Phi giận đến mức nói không ra lời.
Đường Nhã Phương đi tới bên người Tống An Nhi, nắm lấy tay của cô, sau đó cho cô một nụ cười trấn an: "An Nhi, chúng tớ tới rồi.
Tống An Nhi mới vừa rồi còn cố nén nước mắt xuống, trong nháy mắt nước mắt đã tràn ra khỏe mi, dường như tất cả mọi oan ức cuối cùng cũng trút ra vào giây phút này.
Đường Nhã Phương đau lòng kéo cô lại ôm vào trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Tống Khanh Phi, nói với giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Đứa bé sẽ không được giao cho nhà họ Lương, An Nhi cũng sẽ không phải chia tay với Phi Mạc, mấy người từ bỏ ý định với chuyện này đi." "Đúng vậy." Lê Mẫn Nghi khinh bỉ liếc mắt nhìn Tống Khanh Phi: "Quá hèn hạ, cô biết rõ là An Nhi yêu Lương Phi Mạc như vậy, lại dùng chính nhược điểm này muốn ép An Nhi phải rời xa Lương Phi Mạc, thật sự là quá hẹn hạ! Tôi khinh thường mấy người."
Tổng Khanh Phi tức giận đến mức bật cười: "Hèn hạ? Tôi chỉ là nói ra sự thật mà thôi, để cho chính cô ấy tự đưa ra lựa chọn là tách ra hoặc là không xa rời nhau, đó đều là quyết định của cô ấy. "Mẹ nó! Rõ ràng là cô biết cô ấy sẽ lựa chọn tách ra nên mới nói những lời đó, bây giờ thì hay rồi, phải sạch tất cả trách nhiệm của mình, cô đúng là quá ác độc."
Lê Mẫn Nghi tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, quay lại nói với nói với Tống An Nhi: "An Nhi, đừng nghe cô ta nói. Cậu và Lương Phi Mạc đều đã có con rồi, cho dù anh ta vì cậu mà buông bỏ tất cả nhà họ Lương thì như thế nào, cậu đừng quên là còn có tổng giám đốc Đình Vỹ ở đây, làm sao có thể để cậu phải chịu oan ức được?"
Nghe thấy cô nhắc tới tổng giám đốc Đình Vỹ, đôi mắt của Tổng Khanh Phi chợt lóe lên, con người thâm trầm nhìn các cô.
Lê Mẫn Nghi sợ Tống An Nhi sẽ ngây ngốc làm theo lời mà người nhà họ Lương nói, nên vội vàng nháy mắt với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, tớ nói có đúng không, các cậu chắc chắn sẽ không để cho An Nhi phải chịu oan ức đúng không?"
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ bật cười, sau đó dịu dàng nói: "An Nhi, Mẫn Nghi nói không sai, Đình Vỹ sẽ giúp Phi Mạc, hơn nữa cậu cũng không phải là không biết năng của Phi Mạc, chẳng lẽ cậu còn không tin anh ấy hay sao?"
Đình Vỹ? Tổng Khanh Phi nhíu chặt lông mày lại, ánh mắt dò xét nhìn về phía Đường Nhã Phương, tại sao cô ta lại có thể gọi thẳng tên anh họ Đình Vỹ được? Cô ta và anh họ Đình Vỹ có quan hệ như thế nào?
Lời của Đường Nhã Phương khiến cho những suy nghĩ lung tung của Tống An Nhi dần dần bình tĩnh lại, cô có chút bất đắc dĩ cười: "Nhã Phương, tớ không có không tin Phi Mạc, chẳng qua là không muốn để cho anh ấy phải chịu oan ức vì tớ mà thôi." "Nhưng mà cậu cùng anh ấy tách ra, chẳng lẽ lại là chuyện công bằng với anh ấy hay sao? Anh ấy vì cậu mà chống đối lại với nhà họ Lương, thậm chí ngay cả ông nội cũng bị anh ấy làm cho tức giận tới mức phải nằm viện, anh ấy cậu mà có thể làm tới mức như này, chẳng lẽ cậu có thể đành lòng làm tổn thương trái tim của anh ấy hay sao?"
Đường Nhã Phương vừa tức vừa đau lòng cho có, làm sao cô ấy có thể ngốc như vậy? Dễ dàng bị người khác thuyết phục như vậy. Tổng An Nhi hơi mím môi lại, nhếch môi lên cười tự giễu: "Nhã Phương, tở thật đúng là quá ích kỷ mà" Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.me
Đoạn tình cảm này của cô và Phi Mạc, cho tới bây giờ đều là do Phi Mạc đang cố gắng, cô chẳng qua chỉ là yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả mọi thứ mà anh ấy cho cô.
Nếu như cô thật sự lựa chọn rời khỏi anh, anh chắc chắn là sẽ thương tâm nhiều lắm, cũng sẽ rất hận cô nữa, kết quả như thế, cô chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đau lòng tới mức không thể thở nổi.
Cô không nên cùng anh tách ra.
Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, thời điểm mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt lộ vẻ kiên định, cô nhìn về phía Tống Khanh Phi, nói từng câu từng chữ: "Chị dâu, em sẽ không chia tay Phi Mạc đâu. Cho dù con đường tương lai có khó đi như thế nào, chỉ cần bọn em ở chung một chỗ, vậy thì đó chính là ngày hạnh phúc. Em hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc từ chị dâu."
Lời nói của cô chân thành tha thiết như thế, khiến cho Tống Khanh Phi cảm thấy hơi rung động, nhưng vừa nghĩ đến ông nội và Ngọc Nhã, cô lại lập tức trở nên kiên định, giọng nói cứng rắn nói: "Chị không thể nào chúc phúc cho bọn em được."
Dứt lời, cô liếc nhìn Tống An Nhi một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi. "Thật sự là quá tức giận mà! Còn không chịu chúc phúc nữa, chúng ta mà cần cô ta chúc phúc hay sao? Hừ!" Lê Mãn Nghi khinh thường bĩu mọi với Tổng Khanh Phi đang rời đi.
Tiếp theo cô quay đầu, giả vờ không vừa lòng nhìn chằm chằm Tống An Nhi: "An Nhi, cậu có phải là bị ngốc hay không vậy? Bọn họ càng không để cho các cậu ở chung một chỗ, các cậu lại càng phải ở chung một chỗ với nhau, khiến cho bọn họ tức chết là tốt nhất" "Mẫn Nghi!" Đường Nhã Phương trợn mắt nhìn cô một cái: "Nói như thế nào mà càng ngày càng không có chừng mực vậy?"
An Nhi bước nhanh tới.
Bởi vì thấy Tống An Nhi cũng ở nơi đây, cho nên Lục Đình Vỹ gọi điện thoại cho Đường Nhã Phương, nói rõ tình hình cho cô biết, cô cũng nói là mình sẽ tới đây.
Xem thời gian thì đáng lẽ ra là cô phải đến nơi rồi chứ, nhưng làm sao mà lại không nhìn thấy người đâu? Lục Đình Vỹ nhíu mày nhìn đồng hồ trên cổ tay, đúng lúc này anh nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến. Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy ba người Đường Nhã Phương đang bước nhanh về phía bên này.