Một bữa cơm ăn mất hơn hai giờ, lúc đi ra khỏi khách sạn đã là mười giờ hơn.
Đêm thu, trời lạnh buốt như nước.
Một trận gió thổi tới, cả người Đường Nhã Phương bỗng nhiên run lên, lạnh quá đi. Đột nhiên, một chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ choàng lên vai cô, giọng nói quan tâm trầm thấp của Lục Đình Vỹ vang lên trên đỉnh đầu, "Mặc vào, đừng để cảm lạnh"
Đường Nhã Phương ngẩng đầu, mỉm cười với anh, sau đó ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
Ừ, thế này ấm áp hơn nhiều. "Tổng giám đốc Lục, không nhìn ra anh còn biết quan tâm như thế."
Tiếng chế nhạo của Lê Mẫn Nghị truyền tới từ bên cạnh, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn về phía cô ấy, ánh mắt lóe lên một vẻ gian xảo, "Mẫn Nghi, cậu cũng lạnh sao? Tớ bảo Đình Chiều cởi áo khoác trên người cậu ấy cho cậu mặc nhé." ý cười bên môi Lê Mẫn Nghị liền ngưng lại trong nháy mắt, á à, cô mới chỉ trêu chọc tổng giám đốc Lục một cầu, Phương đã vội vàng bảo vệ chồng, lấy Lục Đình Chiều ra đáp trả, đúng là
Thấy thế, Tống An Nhi che miệng cười trộm, ánh sáng chuyển động trong đôi mắt trong sáng, trông rất đẹp. Lương Phi Mạc có chút mất tập trung, muốn lên tiến lên sờ mặt cô. "Tớ và Đình Vỹ sẽ về thẳng nhà, không tiến các cậu nữa."
Lúc này giọng nói của Đường Nhã Phương lại vang lên lần nữa, kéo lí trí của anh ta lại.
Lấy lại tinh thần, anh ta phát hiện mình đã giơ tay lên, bên môi tràn ra một nụ cười khổ, ngượng ngùng thả tay xuống.
Lúc đến khách sạn, An Nhi cà Mẫn Nghi ngồi xe của
Đình Vũ, mà Phi Mạc và Đình Chiêu lái xe của mình.
Mẫn Nghi còn đang giận dỗi Đình Chiêu, mà An Nhi và
Phi Mạc càng không cần phải nói.
Như vậy...
Đường Nhã Phương trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra một sự sắp xếp thích hợp, "Như thế này đi, Đình Chiêu đưa An Nhi về, Phi Mạc đưa Mẫn Nghi, cứ quyết định như vậy nhé."
Lục Đình Chiêu đưa mắt nhìn những người khác, nhún vai, "Em thế nào đều OK cả!"
Cậu ấy biết ý nghĩa chị dâu sắp xếp như vậy, nhưng thật ra bảo cậu ấy chở Lê Mẫn Nghi cũng không có vấn đề gì.
Cậu ấy OK, người nào đó lại không OK! "Tôi đưa An Nhi trở về!" Lương Phi Mạc trực tiếp đi đến giữ chặt lấy tay Tổng An Nhi, không chờ bọn họ kịp phản ứng, đã nhanh chân đi đến chỗ xe của mình. "Lương Phi Mạc, anh làm gì thế?" Tống An Nhi bị lôi đi, dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay anh ta, nhưng sức lực của anh ta rất lớn, lớn đến mức cô căn bản không tránh thoát được.
Thấy thế, Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi cũng đuổi theo.
Lê Mẫn Nghi trực tiếp bắt lấy tay Lương Phi Mạc, nghiêm nghị chất vấn: "Lương Phi Mạc, anh đang làm cái gì vậy?" "Đưa cô ấy về nhà." Lương Phi Mạc lạnh nhạt đáp. "Phi Mạc, cậu buông tay ra!" Đường Nhã Phương dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh ta. "Chị dâu, em...
Lương Phi Mạc còn muốn nói điều gì, Đường Nhã Phương đã trực tiếp ngắt lời, "Phi Mạc, cách An Nhi xa một chút."
Lục Đình Chiêu đi tới, cảm giác được bầu không khí rất vi diệu ở giữa mấy người, cậu ấy không hiểu lắm, buồn bực lên tiếng hỏi: "Mọi người sao vậy? Tại sao mỗi người đều có vẻ nghiêm túc như vậy chứ?" "Đình Chiêu!" Lục Đình Vỹ trầm thấp nói, sau đó cho cậu ấy một ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu ấy ngậm miệng. Lục Đình Chiêu ngượng ngùng ngậm miệng lại, ánh mắt khó hiểu di chuyển qua lại giữa mấy người bọn họ. Lương Phi Mạc nhìn chị dâu đã lộ ra vẻ không vui, mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng, chậm rãi buông lỏng cái tay đang túm Tổng An Nhi ra.
Cảm giác được gông cùm xiềng xích trên tay nới lỏng, Tổng An Nhi nhân cơ hội rút tay mình về.
Trong tay trống rỗng, tâm trạng tức chìm xuống, cô đơn.
Anh ta chậm rãi cuộn đầu ngón tay lại, nắm chắc thành quyền. Anh ta giương mắt nhìn về phía Tống An Nhi bị Lê Mẫn Nghi kéo ra phía sau, ánh mắt lặng lẽ xen lẫn vẻ cô đơn.
Cổ họng Tống An Nhi không khỏi miệng khô khốc, rũ mắt né tránh ánh mắt của anh ta, đầu ngón tay đặt xuôi bên người có chút phát run. "Cậu đi về trước đi." Lục Đình Vỹ lạnh nhạt nói với anh ta một câu.
Lương Phi Mạc chậm rãi xoay người đi đến xe của mình, bước đi rất chậm, trong bóng đêm dày đặc, thân hình cô đơn chiếc bóng có vẻ hiu quạnh.
Đường Nhã Phương nhếch môi, lẳng lặng nhìn anh ta rời đi, đột nhiên trong nháy mắt, cô cảm thấy mình giống như làm sai điều gì rồi.
Nhưng mà...
Cô quay đầu nhìn về phía Tống An Nhi đang cúi đầu, thở dài khe khẽ, sai thì sai, có những chuyện nếu không nhẫn tâm, tương lai sẽ càng bị tổn thương nhiều, đến lúc đó sẽ không kịp hối hận.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nói với Lục Đình Vỹ: "Chúng ta đưa An Nhi và Mẫn Nghi trở về đi."
Lục Đình Vỹ vẫn chưa trả lời, Lục Đình Chiêu đã lên tiếng trước, "Chị dâu, để em chở các cô ấy là được rồi, chị và anh về nghỉ trước đi." "Nhưng mà..." Đường Nhã Phương do dự nhìn về phía Lê Mẫn Nghi,
Cũng không thể làm khó Mẫn Nghi chứ? Nhưng không ngờ vậy mà Mẫn Nghi lại đồng ý, "Được, cứ để Lục Đình Chiêu đưa bọn tớ trở về đi."
Nói thật, hôm nay bận bịu cho đại hội cổ đông, lại vào bệnh viện, vừa đi vừa về, Đường Nhã Phương cũng rất mệt mỏi.
Cho nên, cô cũng không từ chối nữa, "Vậy được. Đình
Chiêu, cậu cần phải đưa bọn họ về nhà an toàn đấy." "Vâng, em biết rồi." Nhớ đọc tru*yện trên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!
Lục Đình Chiêu và hai người Lê Mẫn Nghi đều đi về phía đỗ xe.
Nhưng một màn xảy ra tiếp theo lại khiến tất cả mọi người choáng váng tại chỗ. Lương Phi Mạc vốn tưởng rằng đã rời đi, không biết xông ra từ nơi nào, trực tiếp xông lên tới túm lấy Tống An
Nhi rồi chạy.
Mà Tống An Nhi hoàn toàn bị tình huống bất thình lình làm cho ngơ ngác, đến khi kịp phản ứng, cô đã bị nhét vào trong xe, xe nhanh chóng rời khỏi khách sạn. "Đậu má!" Lê Mẫn Nghi kịp phản ứng đầu tiên, không nhịn được nói câu thô tục. "Trời ạ, tên Phi Mạc này cũng quá dữ dội đi!" Ngay cả Lục Đình Chiêu cũng phải trợn mắt hổ mồm mà nhìn. "Dữ dội cái P! Còn không mau đuổi theo!"
Lê Mẫn Nghi lôi cậu ấy muốn ngồi lên xe, lúc này, Đường Nhã Phương đi tới, "Được rồi, để An Nhi nói rõ ràng với cậu ấy đi."
Có những chuyện, vẫn cần hai người bọn họ tự mình nói rõ ràng, người ngoài cũng không giúp được. "Được thôi.” Lê Mẫn Nghi nhếch môi lên.
Lục Đình Chiêu nhíu mày, "Chị dâu, có phải là có chuyện gì em không biết hay không?"
Đường Nhã Phương cười, "Về sau sẽ biết."
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Về sau sẽ biết? Lục Đình Chiêu có một loại cảm giác bị bọn họ xa lánh khó hiểu.
Mặc dù không phải thật sự bị xa lánh, nhưng loại cảm giác bọn họ đều biết, còn mỗi cậu ấy không biết này thật sự không dễ chịu.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Lục Đình Vỹ nghiêng người sang, nhìn cô một cái thật sâu, hơi nhếch khỏe môi, "Nếu có đường lui, anh sẽ giúp đỡ. Nhưng mà..." "Lần này anh thật sự không có cách nào."
Chuyện có thể khiến Đình Vỹ nói mình không có cách nào, vậy thật sự không có cách giải quyết.
Đường Nhã Phương lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có vẻ lo lắng. Cô sợ Phi Mạc và An Nhi sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm không có kết quả này.