Bữa tiệc từ thiện của Hoàng Gia được tổ chức ở trung tâm thể dục thành phố Bắc Giang, cho nên tập đoàn Hoàng Gia đã bắt đầu trang trí hiện trường từ vài ngày trước.
Đường Nhã Phương dẫn theo Tiểu Từ đi vào hiện trước để quay chụp công tác chuẩn bị của buổi tiệc, để cư dân mạng có cái nhìn rộng rãi hơn về tiến triển của bữa tiệc từ thiện.
Lúc bọn họ đến trung tâm thể dục, sân khấu gần như đã được dựng xong, rất lớn.
Mặc dù bây giờ chỉ là một chiếc sân khấu đơn giản, nhưng bọn họ tin rằng dưới ánh đèn rực rỡ vào buổi tối hôm đấy, chắc chắn nó sẽ trở nên vô cùng rực rỡ và hoành tráng.
Nhân viên công tác hiện trường đã làm công tác chuẩn bị đầu vào đấy, Đường Nhã Phương và Tiểu Từ cũng không tiện quấy rầy người ta, chỉ hỏi tùy tiện mấy vấn đề rồi đến hiện trường quay phim.
Đột nhiên, ở cửa ra vào trung tâm rối loạn tưng bừng, không biết là ai kêu lên là Tổng giám đốc Lục đến thị sát công việc, tất cả các nhân viên đều dừng hết công việc trên tay, vội vàng xếp thành hàng, mỗi người đều đứng thẳng tắp, gióng như là những người lính trong bộ đội đang bị xét duyệt vậy.
Tiểu Từ có hơi trợn mắt há hốc mồm, anh ta đi đến gần nói khẽ vào tại Đường Nhã Phương: “Cô Nhã Phương, cô có cảm giác là bọn họ quá là khoa trương không?”
Đường Nhã Phương gật đầu, đúng là quá khoa trương. “Cô cũng cảm thấy như thế.
Ngay lúc bọn họ đang ghé đầu thì thầm, bóng dáng cao lớn của Lục Đình Vỹ xuất hiện trước mắt mọi người. Anh bị một đám người vây quanh, vẻ mặt vẫn bình thản như trước đây.
Anh thản nhiên quét mắt nhìn qua sân khấu đã dựng tốt, sau đó quay đầu nói gì đó với người bên, người này kinh hãi gật đầu.
Sau đó, anh nhìn mấy nhân viên đang đứng xếp hàng, lông mày hơi dựng lên, trong mắt nổi lên một tia không vui. “Mọi người đang làm cái gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi.
Chỉ thấy ở phía sau có một người đàn ông đi lên phía trước, nở một nụ cười nịnh nọt nói: “Bọn họ đang nghênh đón ngài đấy, tổng giám đốc Lục.”
Lục Đình Vỹ liếc nhìn ông ta: “Quản lý Vương, ông vào Hoàng Gia bao nhiêu năm rồi?”
Mặc dù giọng điệu của anh không nghe rõ là vui hay cười, nhưng sau lưng quản lý Vương vẫn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người ở Hoàng Gia đều biết, ông chủ của bọn họ ghét cái hình thức dối trá này nhất, quản lý Vương quả thật chính là thông minh quá bị thông minh hại.
Những người khác dùng ánh mắt đồng tình nhìn quản lý Vương. “Tổng Giám đốc Lục, tôi vào Hoàng Gia đã sáu năm rồi a” Nếu như cẩn thận nghe, có thể nghe thấy giọng điệu của quản lý Vương có chút run rẩy. “Sáu năm?”
Lục Đình Vỹ hơi nhíu mày: “Thời gian cũng không ngắn đầu nhỉ, quản lý Vương. Giọng điệu của anh có chút lạnh.
Quản lý Vương cũng là kẻ đã thành tinh, vội vàng quay người quát lên với mấy nhân viên đang xếp hàng kia: “Còn không mau đi làm việc đi, đứng ngây ngốc ra đó làm cái gì?"
Nghe thấy thế, mấy người nhân viên kia lập tức giải tán người nên làm cái gì thì làm cái đó, khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt bận rộn.
Sau đó, quản lý Vương quay người đối mặt với Lục Đình Vỹ, thái độ thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình. “Tổng giám đốc Lục, lần này là lỗi của tôi, tôi chấp nhận kiểm điểm” “Không cần kiểm điểm” Dứt lời, anh đi về một hướng khác.
Quản lý Vương biết mình không sao, vội vàng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhã Phương lẳng lặng nhìn hết một màn này, khỏe môi khẽ cong lên, một đôi mắt trong veo như nước.
Đình Vỹ của cô thật là một người có quy tắc. “Cô Nhã Phương, không phải chỉ là xếp hàng chào đón Tổng Giám đốc Lục sao? Có cần phải tức giận như vậy không?” Mặc dù Tiểu Từ cảm thấy xếp hàng hoan nghênh có chút hơi khoa trương, những đồng thờ cũng cảm thấy Lục Đình Vỹ phản ứng quá thái. "Làm sao mà không cần thiết tức giận?” Đường Nhã
Phương vỗ anh ta một cái, sau đó chậm rãi giải thích: “Tổng Giám đốc Lục là tổng giám đốc của một tập đoàn, quyền cao chức trọng, rất nhiều sẽ muốn nịnh nọt anh ấy, như vậy sẽ thấy rất nhiều người giả dối. Lấy chuyện hôm nay là ví dụ, em thấy mỗi người đều buông công việc ở trên tay của mình xuống, sau đó xếp thành hàng nghênh đón anh ấy, như vậy căn bản là anh ấy không thấy được tình huống công tác chân thật nhất. Anh ấy chỉ hy vọng lúc mình đến thị sát công việc sẽ thấy được mặt chân thật nhất.” “Vậy thì anh ta có thể vụng trộm đến mà.”
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng gõ đầu anh ta: “Em cho rằng muốn vụng trộm đến mà dễ à, luôn có một hai người không thức thời tồn tại, ví dụ như quản lý Vương kia. HỒ.” Tiểu Từ cái hiểu cái không.
Đường Nhã Phương thở dài: “Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, mau quay video đi, chúng ta trở về viết bản thảo”
Nói xong, cô kéo Tiểu Từ đi về phía ngược với Lục
Đình Vỹ.
Lúc Đường Nhã Phương và Tiểu Từ quay chụp video xong, đi ra khỏi trung tâm thể dục thì vừa hay nhìn thấy Lục Đình Vỹ đang đi về phía chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường. Cập nh*ật chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Có lẽ phát giác được ánh mắt ở phía sau, cho nên anh đột nhiên quay đầu lại.
Cứ như vậy, ánh mắt của Đường Nhã Phương đụng vào ánh mắt anh.
Đường Nhã Phương nhìn thấy trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc, cô hơi nhíu mày, chắc là anh không ngờ là cô sẽ tới chỗ này. “Cô Nhã Phương, có phải Tổng Giám đốc Lục đang nhìn chúng ta không?” Tiểu Từ ở bên cạnh có chút kích động dùng củi trỏ chọc vào cô. “Chắc là vậy”Ánh mắt của Đường Nhã Phương vẫn luôn rơi vào trên tay Lục Đình Vỹ, vì vậy cô lơ đãng đáp một câu. “Nếu đã như vậy thì chúng ta qua chào hỏi đi cô.”
Không đợi Đường Nhã Phương kịp phản ứng, Tiểu Từ đã kéo cô chạy về phía Lục Đình Vỹ.
Chờ đến khi coi phản ứng lại, bọn họ đã đứng trước mặt Lục Đình Vỹ. “Xin chào, Tổng Giám đốc Lục, tôi là phóng viên của i truyền thông giải trí Thời Đại, tôi tên là Từ Sinh.” Tiểu Từ vươn tay ra với Lục Đình Vỹ, không hề che giấu sự kích động của mình.
Lục Đình Vỹ quét mắt nhìn Đường Nhã Phương, sau đó đưa tay nắm chặt tay anh ta, giọng điệu thản nhiên nói: “Xin chào.
Tiêu Từ không ngờ là anh sẽ nắm tay với mình, còn nói ‘xin chào với mình, anh ta kinh ngạc nói: “Xin chào, xin chào”
Đường Nhã Phương: “
Ánh mắt Lục Đình Vỹ chuyển tầm mắt về phía Đường Nhã Phương, khỏe mỗi câu lên nụ cười như có như không “Phóng viên Đường, cô suy nghĩ sao rồi? Có muốn đến Hoàng Gia hay không?” “Không muốn" Đường Nhã Phương không chút chậm trễ trả lời: “Tôi vẫn khá thích Thời Đại.
Lục Đình Vỹ bị từ chối nhưng không hề lộ ra một tia không vui, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Nhã Phương, đáy mắt ẩn chứa sự dịu dàng mà người khác không thể thấy được.
Anh nói: “Phóng viên Đường, cửa của Hoàng Gia vĩnh viễn mở ra cho cô, cô có thể tới bất cứ lúc nào, tôi luôn hoan nghênh cô.
Nói xong, anh xoay người đi về phía chiếc xe.