Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lê Mẫn Nghi cứng nhắc lại, nhưng ngay sau đó đã được khôi phục, cô cười cười vỗ vai anh: “Lục Đình Chiêu, tôi thấy trí tưởng tượng của anh cũng thật phong phú, anh cũng có triển vọng làm biên kịch day.
Giọng nói của cô gần nhẹ hơn một chút, tay cũng vỗ càng ngày càng mạnh tay, Lục Đình Chiêu nhíu mày đau đớn, sau đó hất cánh tay của cô ra:"Lê Mẫn Nghi, cô nói chuyện đàng hoàng có được không? Đừng suốt ngày động tay động chân như vậy chứ!".
Bàn tay Lê Mẫn Nghiên cứng đờ giữa không trung, nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, cô ngượng ngùng rút tay về: "Xin lỗi, do tôi nhất thời kích động, nhất thời kích động"
Sau đó cô ấy hỏi: "Thế nào? Ngày mai không phải anh nói muốn hẹn tôi sao?"
Lục Đình Chiêu xoa xoa bờ vai bị cô vỗ đến đau, tức giận nói: "Chín giờ mai tôi đến đón cô. Nhớ ăn mặc xinh đẹp hơn một chút." “Còn muốn tôi phải ăn mặc xinh đẹp hơn một chút?” Lê Mẫn Nghi kinh ngạc xoa xoa cắm, sau đó hai mắt chợt sáng lên, chẳng lẽ nào anh ta muốn ...
Cô ngước mắt lên định hỏi anh nhưng đã thấy anh bước thẳng vào phòng làm việc và đóng cửa lại với một tiếng "rầm".
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lê Mẫn Nghi cong môi, đúng là một người con trai khó có thể nắm bắt Đôi khi cùng cô đùa giỡn như một con khỉ, hoàn toàn không lưu lại chút hình tượng nào cho bản thân.
Đôi khi lại rất sâu sắc, thâm trầm, khiến người ngoài cảm giác vô cùng khó gần gũi.
Thật sự là một con người với tính cách mâu thuẫn, khó lường.
Đại hội cổ đông của Đường gia diễn ra vào đúng giờ chín giờ sáng, Chu Như Ngọc đến công ty rất sớm, dẫn đầu ngồi xuống chủ tọa bàn hội nghị, coi như mình là tân chủ tịch.
Các cổ đông được chia thành hai nhóm, nhóm lợi ích và nhóm tình cảm.
Các vị cổ đông bên nhóm lợi ích đều là các cổ đông đã được Chu Như Ngọc thu mua lại.
Còn những người trong nhóm tình cảm là những người bạn cũ từng chiến đấu, hợp tác làm việc từ lâu với nhà họ Đường và nhà họ Tống.
Chu Như Ngọc quét mắt liếc nhìn các cổ đông đang ngồi ở hai bên, trong lòng cô ta hẳn là có phỏng đoán trước rồi.
Với tỷ lệ sở hữu hiện tại là 43% của cô ta, cộng với phần cổ phiếu hiện đang được các cổ đông ủng hộ, cô ta có vẻ như đã giành chiến thắng trong ngày hôm nay.
Cô không khỏi nở một nụ cười đắc thắng, cô muốn xem người em yêu quý Đường Nhã Phương của cô làm thế nào để lật ngược cục diện đã sớm được định sẵn như thế này.
Nhưng...
Cô ngước mắt lên, bỗng nhìn thấy ông già ngồi gần cuối bàn hội nghị, đó là lão Trần.
Không phải ông ấy đã nói rằng sẽ không ủng hộ cho ai sao? Tại sao ông ấy vẫn tham dự cuộc họp cổ đông?
Chuyện này...có lẽ nào?
Chu Như Ngọc nhíu mày, cô chưa kịp suy nghĩ thì
Đường Nhã Phương đã xuất hiện. Đường Nhã Phương bước vào phòng họp, nhìn thoáng qua ông Trần, cô mỉm cười gật đầu.
Lão Trần cũng nhìn cô mỉm cười, đôi lông mày nhân hậu và đôi mắt nhân hậu, xoa dịu tâm trạng lo lắng của Đường Nhã Phương.
Chu Như Ngọc nhận thấy sự tương tác giữa họ, điều đó đã ngay lập tức xác nhận điều cô nghi ngờ trong lòng.
Chu Như Ngọc ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, cô ta không ngờ cuối cùng lão Trần vẫn đứng ở bên cạnh Đường Nhã Phương.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt nhìn về phía mình, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn sang thấy Chu Như Ngọc, khỏe môi của cô không khỏi gợi lên
Cô chậm rãi bước đi tới, kéo ghế dựa ra, trực tiếp ngồi ở phía đối diện Chu Như Ngọc, hai người nhìn nhau.
Bầu không khí của phòng họp đột nhiên có chút màu nhiệm không thể đoán trước được.
Các cổ đông hai bên nhìn nhau, không ai muốn mở miệng phá vỡ sự tế nhị này. Suy cho cùng, mâu thuẫn giữa hai chị em nhà này ai cũng biết, không ai dung thứ cho ai, không một ai trong số họ muốn đứng ra làm bia đỡ đạn.
Một lúc lâu sau, Chu Như Ngọc mới lên tiếng trước: "Vì mọi đều đã có mặt đông đủ ở đây, vậy cuộc họp sẽ bắt đầu ngay bây giờ."
Đây là cuộc họp bàn về vận mệnh tương lai của nhà
Đường, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Chu Như Ngọc nhìn lướt qua một vòng những người có mặt, sau đó mang tài liệu bên cạnh ra: "Đây là tài liệu mà cha Đường Quốc Thành đã chuyển nhượng vốn chủ sở hữu cho tôi. Mọi người nhìn xem có phải thật hay không."
Kết quả là, mọi người bắt đầu truyền tay nhau đọc cái gọi là thư chuyển nhượng cổ phần.
Các cổ nhân đã làm việc với thời kì nhà họ Đường và nhà họ Tống nhiều năm, tự nhiên họ biết chữ viết tay và con dấu của thời kì nhà họ Đường và nhà họ Tống, phần lớn họ không nghi ngờ gì về tài liệu này.
Nhưng khi đến trong tay lão Trần, anh ta nhìn chằm chăm vào chữ ký trên văn kiện một lúc lâu, cho đến khi những người khác phải lên tiếng vì mất kiên nhẫn. "Lão Trần, nó là thật đó, ông đừng nhìn nữa." "Đúng, ông như thế này là đang lãng phí thời gian của chúng ta đó." "Tôi đã quen thuộc với nét chữ của các Chủ tịch nhà họ Đường và nhà họ Tổng rồi. Nếu tôi không có ý kiến phản đối thì đó chắc chắn là sự thật"
Đường Nhã Phương liếc nhìn đám người đang sốt ruột ồn ào, thì ra đều là bè phái của Chu Như Ngọc.
Nàng cố ý nhìn Chu Như Ngọc, phát hiện Chu Như Ngọc khá là bình tĩnh, không có chút nào hoảng sợ.
Thực sự bình tĩnh
Cô trong lòng tự giễu, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía lão Trần, chỉ thấy ông nhẹ nhàng đóng lại văn kiện, nghiêm nghị nói: "Chữ ký này là giả mạo." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.me
Anh ta quay đầu nhìn Chu Như Ngọc, ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ dữ tợn:"Cô Ngọc, giả mạo văn kiện là hành vi phạm pháp."
Chu Như Ngọc cười khẽ: "Lão Trần, ông có vẻ như đã lớn tuổi rồi, không thể tránh khỏi hoa mắt, đọc nhầm cũng không tránh khỏi. Tôi sẽ không tranh luận với ông việc chữ ký này là đúng hay sai.".
Sau đó, cô đã nhờ những người xung quanh lấy lại tập tài liệu.
Nhưng lão Trần lại là một lão già cứng đầu, nắm chặt tài liệu trong tay, xúc động nói: "Ta không có bị hoa mắt, làm sao ta có thể đọc nhầm chữ viết của Chủ tịch Tổng?"
Đường Nhã Phương nhìn thấy Chu Như Ngọc đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh, ngầm ra lệnh họ tới lấy hồ sơ.
Cô lo lắng bọn họ sẽ làm lão Trần bị thương nên đứng dậy đi tới, thấp giọng nói vào tai lão Trần: "Chú Trần, cháu cũng biết tài liệu này là giả, nhưng chúng ta không có bằng chứng chứng minh chú ấy thật sự là giả, nên chúng ta trước hết nên bình tĩnh lại, miễn là chúng ta thắng trận chiến hôm nay, chúng ta sẽ có cơ hội tìm ra bằng chứng cho thấy bản tài liệu đó là sai. "
Lão Trần quay đầu lại nhìn cô ngạc nhiên, như thể cô đã sớm biết hồ sơ mà mọi người đưa ra đây là giả.
Cô sẽ để cho Chu Như Ngọc cảm thấy bản thân sắp thắng trong trò chơi này.
Cứ như vậy cho đến cô ta chuẩn bị leo đến đỉnh, thì đột nhiên "rắc" một tiếng, lao thẳng xuống đất.
Một cú ngã thật đau, thật thảm. Đường Nhã Phương thực sự rất mong chờ một cảnh tượng như vậy.