Trên thực tế, sau khi nghe tin Cao Mỹ Kiều mất tích, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là chắc chắn có liên quan gì đó đến Chu Như Ngọc.
Hiện tại, cô hoàn toàn chắc chắn việc Cao Mỹ Kiều đột nhiên mất tích chính là thủ đoạn của Chu Như Ngọc.
Cũng chính là Chu Như Ngọc đã bắt cóc Cao Mỹ Kiều, rồi sau đó đổ lỗi cho cô, muốn Vi Vịnh Phong và nhà họ Kỉ gây rắc rối cho cô.
Chắc chắn là như thế, đó là cách bắn mũi tên trúng hai đích.
Chẳng qua tính toán của Chu Như Ngọc hoàn toàn sai lâm, Đường Nhã Phương cô không phải là người ngu ngốc, làm sao có thể không nhìn ra kỳ lạ trong này chứ?
Vốn dĩ việc Cao Mỹ Kiều mất tích không liên quan gì đến cô, nhưng bây giờ lại bị Chu Như Ngọc đổ oan, e rằng cô rất có thể sẽ bị vạ lây.
Đường Nhã Phương cong môi cười bất lực, cô có nên đến chùa xin một tấm bùa cầu bình an để phòng kẻ xấu không?
Tối hôm đó, Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ đang dùng bữa thì đột nhiên thím Ngô hốt hoảng chạy vào. “Cậu chủ, cô chủ, có cảnh sát đến!”
Cảnh sát? Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ nhìn nhau, sau đó đặt đũa xuống, vội vàng ra khỏi phòng ăn xem có chuyện gì.
Vừa bước ra khỏi phòng ăn đã thấy gần mười người cảnh sát đang đứng trong nhà. Viên cảnh sát dẫn đầu vừa nhìn thấy họ liền chào hỏi và đưa giấy chứng nhận cảnh sát: “Xin lỗi, đã làm phiền hai người, tôi là cảnh sát của đội điều tra hình sự của thành phố, Hứa Mãnh. Tôi chỉ muốn hỏi cô Đưỡng Nhã Phương một số câu hỏi liên quan đến việc mất tích của cô Cao Mỹ Kiều”
Quả nhiên tới vì chuyện của Cao Mỹ Kiều.
Lục Đình Vỹ lạnh lùng nhìn Hứa Mãnh: “Cục trưởng của các anh không nói cho anh biết ai nên điều tra, ai không nên sao?”
Hứa Mãnh cười: “Anh là anh Vỹ, Lục Đình Vỹ phải không?”
Lục Đình Vỹ hiếm khi xuất hiện trước công chúng, rất ít người nhìn thấy bộ dạng thật của anh, nhưng viên cảnh sát trước mặt lại nhận ra anh, điều này khiến Lục Đình Vỹ khế nhíu mày thăm dò nhìn Hứa Mãnh.
Đường Nhã Phương cũng rất ngạc nhiên, không có gì kì lạ khi lãnh đạo Cục Công an biết Lục Đình Vỹ nhưng đẳng này chỉ một viên cảnh sát cũng nhận ra anh.
Hứa Mãnh tiếp tục nói: “Anh Lục Đình Vỹ, tôi biết danh tính của anh, tôi hy vọng anh có thể hợp tác với cảnh sát. Chúng tôi chỉ muốn hỏi vợ anh một số thông tin.”
Mẹ ơi, ngay cả việc cô là vợ của Lục Đình Vỹ cũng biết.
Anh cảnh sát này rốt cuộc là có lai lịch gì thế?
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn sắc mặt tối sầm của Lục Đình Vỹ, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh lúc này.
Nhưng cô đoán có lẽ anh cũng vô cùng ngạc nhiên giống như cô.
Hứa Mãnh thực sự chỉ hỏi về mối quan hệ giữa cô và Cao Mỹ Kiều, sau khi hỏi xong, anh ta cười nói với cô: “Cô Lục, cảm ơn sự hợp tác của cô.”
Đường Nhã Phương cười đáp lại: “Không cần cảm ơn, đây là điều mà mọi người nên làm. Hứa Mãnh khẽ gật đầu với cô rồi quay lại nhìn Lục
Đình Vỹ, nụ cười trên mỗi lại càng sâu hơn, anh ta nói rõ ràng từng chữ: “Anh Vỹ, ông cụ Lục nhờ tôi chuyển lời, bây giờ trở lại vẫn còn kịp, nếu không, anh tự gánh hậu quả.
Nghe đến đây, Đường Nhã Phương đột nhiên trợn mắt, ông cụ Lục? Bố Lục Đình Vỹ?
Hóa ra anh cảnh sát này có quan hệ với ba Lục Đình Vỹ! Hèn gì anh ta nhận ra Lục Đình Vỹ, cũng biết cô là vợ của Lục Đình Vỹ.
Lục Đình Vỹ nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hứa Mãnh, người sau cười ôn hòa, bình tĩnh đối mặt như thường ngày, không hề sợ hãi.
Lục Đình Vỹ chậm rãi nhếch môi, giọng nói đầy châm chọc: “Vậy anh hãy trở về nói cho ông ta biết ông ta bắn tên sai đích rồi”
Hứa Mãnh nhướng mày, sau đó đứng dậy: “Được, chúng tôi đi trước.
Hứa Mãnh nhanh chóng rời đi cùng với những cảnh sát khác, không khí lập tức trở nên im lặng, như thể họ chưa từng đến đây. Đường Nhã Phương nhớ lại việc ông cụ Lục nhờ Hứa
Mãnh chuyển lời cho Lục Đình Vỹ, lông mày cô ấy dần dần nhíu lại, cân nhắc rồi hỏi: “Đình Vỹ, liệu việc Cao Mỹ Kiều mất tích có liên quan gì đến ba anh không?”
Nghe vậy, Lục Đình Vỹ quay đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm thúy: “Không liên quan gì đến ông ta.
Không liên quan? Đường Nhã Phương nhíu mày chặt hơn, nếu không có vấn đề gì thì làm sao người cảnh sát tới điều tra lại tình cờ biết được ba anh? “Ông ta vừa vặn nhân cơ hội này cảnh cáo anh.” Lục Đình Vỹ nhẹ giọng nói.
Cảnh cáo?
Đường Nhã Phương lập tức hiểu ra: “Ông ta không phải lấy em làm mục tiêu ra tay chứ?”
Lục Đình Vỹ gật đầu: “Ừ, cho dù việc Cao Mỹ Kiều mất tích là ai làm, ông ta cũng sẽ dẫn vấn đề lên người em, sau đó tìm một người vô tội thế thân gánh vác. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !*!!
Đường Nhã Phương ngẩn người: “Ông ta coi cảnh sát là đồ ngốc sao?"
Nghe cô nói, Lục Đình Vỹ không thể nhịn được cười thành tiếng, nửa đùa nửa thật nói: “Ông ta không coi cảnh sát là kẻ ngốc, mà xem ai cũng là đồ ngu.
A, lời này...hình như cũng đúng.
Bố của Lục Đình Vỹ là một người luôn tự cho mình là đúng nhưng với thế lực của nhà họ Lục, ông ta đúng là có vốn liếng làm được. này.
Không, không, bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều “Vậy hiện tại thì chúng ta phải làm gì?” Đường Nhã Phương hỏi.
Lục Đình Vỹ mỉm cười: “Không sao, tại Bắc Ninh, thế lực của anh mạnh hơn rất nhiều so với ông ta. Đường Nhã Phương thản nhiên gật đầu: “Đúng là như vậy”
Sau đó, cô duỗi eo nói: “ Thế thì không có chuyện gì rồi, dù sao cũng có anh ở đây, em vô cùng yên tâm. “Cảm ơn vì đã tin tưởng anh.” Lục Đình Vỹ mỉm cười xoa đầu cô. “Tất nhiên rồi” Đường Nhã Phương hất cắm, tinh nghịch chớp mắt: “Em không tin anh thì tin ai chứ?” Nụ cười trên mặt Lục Đình Vỹ càng sâu hơn, đôi mắt đen sâu thẳm như tràn ra ánh sáng, lấp lánh rực rỡ.
Hơn nữa Cao Mỹ Kiều không cần phải sao tác như vậy, cô ta có thể dùng những phương pháp khác. Dù sao hiện tại vẫn chưa tìm ra Cao Mỹ Kiều, toàn bộ chuyện này cũng hơi rối loạn.
Hôm đó sau khi cảnh sát tìm cô thì không có thêm thông tin gì nữa, chắc là đã bỏ đi nghi ngờ với cô.
Cô đoán Đình Vỹ chắc đã làm gì đó rồi, nếu không thì sao lại bỏ qua cho cô nhanh như thế được.