Lúc Lục Đình Vĩ nhận cuộc điện thoại của Đường Nhã Phương, anh đang nói chuyện với Ngô Tư Lăng.
Vừa nhìn thấy hiển thị người gọi trên màn hình di động, vốn biểu cảm thờ ơ nháy mắt liền trở nên nhu hòa hơn.
Sắc mặt mi không đổi mà nhưởng mày, là bà chủ gọi tới rồi.
Tổng giám đốc vốn là núi băng chỉ có thể tan thành nước trước mặt bà chủ thôi.
Lục Đình Vĩ cầm điện thoại di động đi tới cửa sổ sát đất, rồi bắt máy. "Đình Vĩ, anh sắp về nhà chưa?"
Vừa mới bắt máy, giọng Đường Nhã Phương liền truyền tới.
Lục Đình Vĩ nhếch môi: "Sao vậy? Nhớ anh rồi à?" "Đúng vậy, nhớ anh rồi, muốn anh ăn cơm tối với em."
Đường Nhã Phương ở đầu bên kia trả lời, cô không thấy được Lục Đình Vĩ vì những lời này mà ánh mắt dịu dàng như nước, còn lấp lóe vệt sáng nhạt.
Anh nhìn sắc trời đã tối ngoài cửa sổ, trong mắt dập dờn ánh sáng nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Ừm, anh sắp về rồi." "Vậy em đợi anh đó."
Bên kia dứt lời, cuộc điện thoại cũng ngắt.
Lục Đình Vĩ cầm điện thoại di động mà mỉm cười, sau đó quay đầu, nói với ml trên ghế sa lon: "Tan làm, có chuyện gì ngày mai hẵng nói."
Đuôi lông mày của ml hơi nhưởng lên, xem ra hôm nay không xong rồi.
Lục Đình Vĩ đi tới tắt máy tính đi, cầm lấy áo khoác treo trên ghế, cùng ml rời khỏi phòng làm việc.
Đường Nhã Phương vừa dọn chén bát xong, liền nghe thấy tiếng thím ngô ở bên ngoài nhà ăn vang lên. "Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi, mợ chủ chờ cậu rất lâu đó."
Nghe thấy những lời này của thím Ngô, trên đầu
Đường Nhã Phương xuất hiện ba vạch đen.
Thật ra cô cũng chưa chờ bao lâu, từ lúc gọi điện thoại cho Lục Đình Vĩ kêu anh về đến bây giờ cũng chỉ mới hơn hai mươi phút mà thôi.
Lục Đình Vĩ đưa áo khoác cho thím Ngô: "Mợ chủ đâu?" "Ở trong phòng ăn, đang chờ cậu chủ về ăn chung, mau đi đi"
Lục Đình Vĩ đi tới phòng ăn, vừa mới vào liền thấy Đường Nhã Phương cười nhẹ.
Ảnh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống đầu cô, sợi tóc đen ảnh lên tia sáng nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười nhẹ, con ngươi màu nâu cực kỳ trong suốt óng ảnh. "Anh về rồi." Trong phòng ăn an tĩnh vang lên giọng nói dịu dàng.
Anh chậm rãi câu khỏe mỗi, con người màu đen như mực ánh lên vệt sáng nhàn nhạt: "Ừm, anh về rồi."
Đường Nhã Phương cười đi qua kéo anh tới chỗ bàn ăn ngồi xuống: "Đói bụng không, thím Ngô nấu rất nhiều món ăn ngon đó." Cô giúp anh múc chén canh: "Uống nhiều canh cả một chút, bồi bổ thân thể"
Nhìn cô giúp anh múc canh, con ngươi Lục Đình Vĩ hơi nhúc nhích, đáy long một dòng nước ấm áp chảy qua, anh hơi mỉm cười một chút, sau đó lấy thìa uống một ngụm canh. "Rất ngon." Anh quay đầu nhìn cô, cười ôn hòa. "Đúng không?" Trong nháy mắt cô cười rộ lên, mặt mày đều là ý cười: "Uống nhiều một chút, còn rất nhiều."
Tình cảm trào dâng trong lòng, anh đột nhiên đưa tay giữ chặt sau gáy cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hôn lên môi cô.
Là một nụ hôn lướt qua.
Anh nói: "Nhã Phương à, anh rất hạnh phúc."
Là cô đã cho anh cảm nhận sự ấm áp của nhà một lần nữa. Cô cười dịu dàng, ánh mắt sáng rực: "Bởi vì có anh, em cũng rất hạnh phúc."
Ngọn đen màu cam bao phủ bọn họ, lẳng lặng chiếu xuống tăng thêm sự ấm áp ngọt ngào giữa bọn họ, có lẽ đây chính là hạnh phúc.
Cơm nước xong, Lục Đình Vĩ thấy thời gian còn sớm, liền dẫn Đường Nhã Phương đi dạo quanh tiêu cơm một chút.
Đường Nhã Phương nhìn ra ngoài cửa sổ xe đang lướt qua cảnh đường phố, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Đình Vĩ đang chuyên tâm lái xe, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Không phải chúng ta đi dạo sao?"
Cô còn tưởng rằng chỉ đi dạo xung quanh biệt thự mấy vòng rồi về, ai ngờ anh lại lái xe về phía trung tâm thành phố. "Đi gặp người bạn." Lục Đình Vĩ nhìn cô: "Họ nói lâu lắm rồi chưa tụ tập, hơn nữa bọn họ....
Anh cố ý dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, khỏe mỗi câu lên nụ cười nhẹ: "Bọn họ nhớ em rồi." "Nhớ em?" Đường Nhã Phương kinh ngạc nhưởng mày: "Sao họ lại nhớ em?"
Cô biết bạn trong miệng anh chính là chỉ những người bạn từ nhỏ cùng lớn lên với anh, nhưng cô cũng chỉ có duyên gặp mặt bọn họ một lần, chưa nói là có tình cảm qua lại gì nhiều, sao có thể nhớ cô chứ? Lục Đình Vĩ lắc đầu: "Anh cũng không rõ ràng lắm."
Đây cũng là lời nói thật, trong điện thoại Đình Chiêu chỉ nói bọn họ muốn gặp cô, cũng không có nói lý do.
Đường Nhã Phương cắn môi suy tư trong chốc lát, sau đó phân tích: "Em nghĩ, chắc họ muốn gặp anh, nhưng ngại nói, nên lấy em làm cái cớ thôi."
Giải thích như vậy là hợp lý nhất rồi.
Lục Đình Vĩ gật đầu: "Chắc là như vậy. Dù sao so với bà xã anh được người ta yêu thích hơn.
Đường Nhã Phương: “
Thật không ngờ có lúc anh cũng sẽ tự luyến như vậy.
Trong một câu lạc bộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
Trong phòng riêng kim cương âm thanh có chút ầm ĩ. "Đình Chiêu, anh cậu và chị dâu có tới không?" Người hỏi là Lương Tuấn Anh, anh ta rất tò mò Lục Đình Vĩ từ sau khi kết hôn rất ít khi tụ tập với bọn họ, đêm nay sẽ xuất hiện thực sao? Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.c*oм
Lục Đình Chiêu nghe thấy vậy, quay đầu nhìn sang, cau mày, sau đó không xác định đáp: "Anh ấy nói sẽ đến, chắc sẽ đến nhỉ." "Anh cậu bây giờ đang sa vào lưới tình rồi, đều quên đảm anh em chúng ta." Lê Thành Xuyên trêu chọc nói, trong mắt lại có sự ước ao.
Đều xuất thân từ gia đình giàu có, anh ta ao ước có thể làm chủ hôn nhân, kết hôn với người mình yêu. "Hiện tại chị dâu là chủ tịch Đường Thị đó, về sau chúng ta có phải nên quan tâm tới chị dâu nhiều hơn không?" Trần Bảo Dương nhìn những người khác nói.
Nghe nói như thế, Lương Tuấn Anh lùi ra sau sô pha, ung dung nhìn Trần Bảo Dương: "Cậu định quan tâm thế nào đây?"
Trần Bảo Dương nhíu mày: "Nhưng mọi người không phải đều là người quyết định cao nhất của công ty sao?"
Ở đây trừ anh ta và Đình Chiêu ra, những người khác đều có công ty riêng của mình, nếu muốn hợp tác với Đường thị không phải dễ như ăn kẹo rồi sao? "Cái này cũng đúng." Lê Thành Xuyên gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút: "Nếu không chúng ta đợi Đình Vĩ tới, bàn chuyện hợp tác một chút, xem Đình Vĩ và em dâu nghĩ như thế nào." "Cũng được." Lương Tuấn Anh cũng tán thành. Trần Bảo Dương lập tức cạn lời, họ vốn cũng muốn hợp tác với Đường thị, lúc đầu còn ra vẻ gì chứ.
Lục Đình Chiêu ở bên cạnh vỗ vai anh ta một cái, an ủi: "Dương à, thật ra họ đang ghét bỏ cậu không có quyền liên tiếng và quyền quyết định ở trong công ty của mình, lại còn dám nói muốn hợp tác với Đường thị. Cũng chính là ghét bỏ cậu... Không biết tự lượng sức mình." 'Trong lòng Trần Bảo Dương một ngàn con ngựa cỏ bùn đang chạy như điên qua.