Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Sẽ nhớ anh

Sau khi ăn bữa tối xong, hai người trở về phòng, sau khi tắm xong, mặc bộ đồ ngủ ra ngồi ở ban công. Ánh trăng của đêm nay đẹp mê người, khắp trời toàn là sao, gió đêm thổi nhè nhẹ, đặc biệt khiến người ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Lục Đình Vỹ mang hai ly rượu vang tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"

Đường Nhã Phương lắc đầu, mỉm cười, giọng nói như tiếng chuông khi gió thổi qua: "Em đang nghĩ, hạnh phúc hiện tại của mình, có phải hay không là đang nằm mơ, có đôi khi em vẫn thấy không chân thực. " “Không chân thực sao?”

Lục Đình Vỹ nhấp một ngụm rượu, ngồi sát lại gần cô, vòng tay qua, dùng tốc độ cực nhanh hôn lên môi cô. Vị rượu ngọt ngọt chát chát nhanh chóng lướt qua đầu lưỡi rồi đến cổ họng của cô, Đường Nhã Phương vội vàng nuốt xuống, cảm nhận được vị rượu nồng đậm trong miệng. Anh gắt gao ôm lấy cô, đầu lưỡi tiến thẳng vào, trong miệng của cô hung hãng nếm thử vị ngọt của cô.

Đường Nhã Phương nhanh chóng bình tĩnh lại, hai tay hai tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh, trong lúc hai người môi lưỡi quấn quýt, thân thể hai người ngày càng gần nhau, dường như không có một kẽ hở nào.

Không biết là qua bao lâu, khi hai người suýt nữa thì không thở được, Lục Đình Vỹ mới buông cô ra, dùng giọng khàn khàn ở bên tại cô hỏi: “ Hiện tại, còn cảm thấy không chân thực nữa không?”

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang phải lên da mình, Đường Nhã Phương đỏ mặt lắc đầu: "Quá chân thực rồi, không ngờ rằng rượu còn có thể uống như vậy

Lúc này miệng cô đều là mùi rượu, ngọt ngào và làm cho người ta có chút say mê. "Bây giờ biết rồi, có muốn thử lại một lần nữa không?” Lục Đình Vỹ thì thầm nói, ánh mắt dịu dàng như nắng mại buổi sớm khiến người ta không kiềm chế được mà ngẩn ngơ. Đường Nhã Phương ngốc nghếch gật đầu, Lục Đình Vỹ khẽ cười, lại một lần điên cuồng chiếm đoạt, đến cuối cùng, hai cúc đầu trên áo anh mở ra, bộ đồ ngủ của cô suýt chút nữa thì cởi ra, cảnh xuân bên trong thoáng chốc lộ ra. Đến thời khắc quan trọng, Đường Nhã Phương hồi phục lại thần trí, vội vàng dừng lại, dựa vào lòng anh, thở hổn hển, tim đập rất nhanh.

Sau khi hai người bình tĩnh lại, bàn tay nhỏ bé của Đường Nhã Phương mân mê trên ngực anh, dùng giọng nói có chút tủi thân nói với Lục Đình Vỹ: “ Em phải đi công tác vài ngày."

Lục Đình Vỹ kéo cô ra khỏi lòng, nhíu mày hỏi: "Sao lại đột ngột như vậy?" “Công ty cảm thấy gần đây có nhiều lời đồn không tốt, muốn em cùng Chu Như Ngọc diễn kịch, tạo ra cảnh tượng hai người bọn em chung sống hòa bình"

Đường Nhã Phương bĩu môi, giọng điệu nghe rất bất män.

Khi đối mặt với Liêu Linh Chuyên ở công ty, cô tỏ ra rất thoải mái nhưng trước mặt Lục Đình Vỹ, cô có thể bộc lộ suy nghĩ thật của mình ra. Trong việc giải quyết vấn đề này, công ty thật sự rất không công bằng, nói thẳng ra chính là lừa gạt người. “Em có cần anh giúp không?" Mất Lục Đình Vỹ có chút u ám.

Đối với anh đấy mà nói, cho dù là tập đoàn Vi Thị hay là công ty giải trí Thời Đại, anh có thể giải quyết dễ dàng như giết chết một con kiến. Chỉ là Đường Nhã Phương vẫn luôn không muốn để anh can thiệp, bây giờ cô lại phải chịu nhiều bất công như vậy khiến anh đau lòng vô cùng.

Cô vợ nhỏ của anh, đến cả anh cũng không nỡ làm cho cô chịu uất ức, một đám sâu bọ tầm thường lại dám đối xử với cô ấy như vậy! “Không cần đâu, em vẫn có thể giải quyết được, chỉ lần này đi, không biết phải mất mấy ngày, vậy thì không được gặp anh rồi.”

Đường Nhã Phương lắc đầu, từ trong lòng anh ngước lên, ánh mắt đáng thương giống như một chú mèo con sắp bị người ta vứt bỏ khiến cho tôi đau lòng.

Lục Đình Vỹ nghe xong, trong lòng rung động, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Sẽ nhớ anh chứ?" “Nhớ chứ, có anh ở đây, em luôn cảm thấy rất yên tâm.

Cô nhẹ gật đầu, hai tay ôm lấy eo của anh, dụi đầu vào lòng anh.

Hình như cô đã dần quen những ngày có anh ở bên rồi! Trong lòng Lục Đình Vỹ đột nhiên đổ gục, không nhịn được lại cúi đầu xuống hôn cô: “Em cứ như vậy, anh thật sự không nhịn được mà muốn “ăn” em.

Chớp mắt một cái đã hai người trôi qua, mới sáng sớm Đường Nhã Phương kéo vali đã được sắp xếp ổn thỏa chuẩn bị ra sân bay gặp Chu Như Ngọc.




Đường Nhã Phương tiếc cô ta từ trên xuống dưới, chế nhạo khinh thường nói: “Chu Như Ngọc, cô đừng có uy hiếp tôi, muốn tôi hợp tác diễn kịch cùng cô không phải là không thể nhưng cô cũng phải yên phận một chút cho tôi, bằng không tôi mặc kệ không làm cô cũng chẳng được lợi ích gì. “Thật vậy sao? Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.” “Được thôi, vậy cứ chờ xem!” Đường Nhã Phương nói xong với vẻ chế nhạo, cô không thèm để ý đến cô ta, trực tiếp đi lấy vé máy bay.



Chu Như Ngọc ở đằng sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, hận đến nghiến răng: “Tiểu Ngải, con tiện nhân này quá kiêu ngạo rồi, chuyến đi này tuyệt đối không thể cho cô ta trải qua dễ dàng được. “Chị Như Ngọc, chị yên tâm đi, em đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, đảm bảo làm cho chuyến đi lần này của cô ta sẽ rất khó quên”



Tiểu Ngải dùng dáng vẻ nịnh nọt nói với Chu Như Ngọc, nụ cười trên mặt nhìn rất là hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK