Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô... Hàn Minh Quân giơ tay gọi cô ta, đột nhiên tay anh ta dừng lại.

Bởi vì cô ta hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt tràn đầy hận ý lạnh lẽo, tay anh ta không khỏi run lên, trong chốc lát mới bình tĩnh lại.

Nghĩ đến những gì mình vừa nói, suýt nữa đã đánh cô ta, Hàn Minh Quân vò đầu bứt tóc, sau đó hít một hơi dài rồi xin lỗi: “Y Thanh, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên đối xử với em như vậy.

Lời xin lỗi của anh ta cũng không khiến Dương Y Thanh cảm thấy khá hơn chút nào, cô ta cười nhạo: “Không phải anh luôn coi thường tôi sao? Sao lại xin lỗi tôi?”

Giọng điệu của cô ta đầy chế nhạo.

Sắc mặt Hàn Minh Quân lúc trắng lúc xanh, vô cùng là xấu hổ, vươn tay muốn nắm lấy tay cô ta, nhưng lại bị tránh ra, bàn tay chỉ có thể cứng đờ trên không trung. “Y Thanh, đừng tức giận nữa được không?" Anh ta cầu xin.

Dương Y Thanh mỉm cười: "Tôi không tức giận, tôi làm sao dám giận anh? Tôi mà tức giận, anh sẽ đánh tôi. Lời nói chậm chọc của cô ta khiến Hàn Minh Quân cảm thấy rất khó chịu, anh ta mím môi đầy bất lực: “Em đã tạt nước vào người anh rồi, sao lại không tức giận được" Dương Y Thanh nghiêng đầu sang một bên, cắn môi không lên tiếng.

Hàn Minh Quân bước tới, nhỏ giọng dỗ dành: “Y Thanh, đừng nóng giận nữa, nếu không sẽ có hại cho đứa bé" “Anh còn nhớ rõ đứa bé, tôi còn tưởng rằng anh đã quên rồi!” Dương Y Thanh tức giận trừng anh ta một cái.

Hàn Minh Quân lập tức mỉm cười: “Không có, anh không quên. Làm sao anh có thể quên được, Y Thanh tốt của anh.

Nghe giọng nói dịu dàng của anh ta, Dương Y Thanh nhất thời cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng không muốn tha thứ cho anh ta quá sớm nên bất mãn lầm bẩm: “Tôi đâu phải Y Thanh tốt của anh, anh coi thường tôi, coi thường nhà họ Dương, luôn muốn trở về bên cạnh con đĩ kia” “Anh không có xem thường em, chẳng qua là giận dỗi em thôi. Hơn nữa anh không có ý định quay lại với Tống An Nhi, em chỉ đang suy nghĩ tính toán cho tương lai của chúng ta và con của chúng ta mà thôi.” “Thật không?” Dương Y Thanh cong môi, quay đầu híp mắt nhìn anh ta “Vậy thì nói thật cho tôi biết, anh có đi gặp Tống An Nhi không?"

Hàn Minh Quân im lặng. “Anh thực sự đến gặp cô ta!” Cảm xúc của Dương Y Thanh vừa mới dịu đi liền bùng nổ.

Hàn Minh Quân vội vàng vỗ về cô ta: “Đúng, anh đi gặp cô ấy, chẳng qua là gặp ba mẹ cô ấy" “Ba mẹ cô ta?” Dương Y Thanh nhíu mày: “Anh đến gặp họ làm gì? “Xin lỗi” “Xin lỗi?” Dương Y Thanh cho rằng mình đã nghe nhầm, vẻ mặt không tin tưởng nhìn anh chằm chằm: “Hàn Minh Quân, anh có bị điên không? Tại sao lại đi xin lỗi bọn ho?"

Sau đó cô ta mới phản ứng lại, đồng tử đột nhiên giãn ra: “Hàn Minh Quân, anh muốn quay lại với Tống An Nhi đúng không!”

Muốn nhận được sự tha thứ từ ba mẹ con đĩ đó, sau đó lợi dụng cơ hội để khôi phục lại mối quan hệ với nó?

Thật có lòng! Hàn Minh Quân bất lực: “Y Thanh, em có thể đừng suy nghĩ nhiều như vậy được không?” “Vậy anh giải thích đi.” Tốt nhất là anh ta có thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, nếu không cô ta sẽ không chịu bỏ qua đâu! “Anh chỉ đến xin lỗi thôi. Dù sao thì họ cũng đã từng rất tốt với anh, anh đã làm tổn thương họ nên mới xin lỗi. Hơn nữa, em cũng biết rằng tập đoàn đã bị mua lại, ba em bây giờ chỉ là một cổ đông, hầu như không có thực quyền. Vì thế, anh muốn giành lại quyền kiểm soát tập đoàn cho ba em.”

Những điều anh ta nói, Dương Y Thanh đều hiểu rõ. “Anh muốn kết thân với nhà họ Tổng và Tống An Nhi. Tốt nhất là khiến cô ta quay lại với anh để cô ta bí mật giúp đỡ anh đúng không?” “Thông minh!” Hàn Minh Quân trìu mến bóp mũi cô: “Vậy em hài lòng với lời giải thích của anh chứ?” “Không hài lòng.” Xuất phát điểm của anh ta là có ý tốt nhưng cô ta không thể chấp nhận việc con đĩ đó trở lại bên anh ta.

Hàn Minh Quân hiểu tại sao cô ta không hài lòng nên nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, anh chỉ lợi dụng cô ấy. Người anh yêu là em”

Dương Y Thanh nhìn chằm chằm vào anh ta, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi tin anh” Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không để con đĩ Tống An Nhi đó đắc ý quá lâu, cô ta sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình và nhà họ Dương.

Đường Nhã Phương và Hình Kỳ nói chuyện cả buổi chiều, khi về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối.

Làm cô bất ngờ là Lục Đình Vỹ đã về nhà, Lục Đình Chiêu cũng đến đây. “Chị dâu, chị đã về rồi.” Lục Đình Chiêu quay đầu lại nhìn cô.

Cô mỉm cười, sau đó tùy tiện ném túi xách lên sô pha, cô ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Vỹ, cười nhạo Lục Đình Chiêu: “Tối nay Mẫn Nghi sao không ở với cậu thế?" “Đúng vậy nên em mới đến đây ở cùng hai người đó!” Lục Đình Chiêu nói một cách hợp lý. “Thôi đi!” Đường Nhã Phương phất tay dựa lưng vào sô pha, không hề khách khí vạch trần mục đích của anh ta: “Cậu đến cọ cơm chứ gì. “Chị dâu đúng là hiểu em nhất.” Lục Đình Chiêu bất lực cười. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện *tại Tamlinh247.me




Đường Nhã Phương cần cắn môi: “Triệu Thanh Bích vẫn không chịu thừa nhận chính bà ta đã đẩy bác Triệu xuống lầu, cần chặt không buông rằng bác ấy tự ngã xuống.



Lục Đình Vỹ khế cau mày: “Nếu bà ta không chịu thừa nhận, cũng không có chứng cứ chắc chắn chứng minh là bà ta xô đẩy thì cho dù bác Triệu có nói là bà ta làm cũng không có cách nào kết tội bà ta” “Cho nên, em rất đau đầu. Đường Nhã Phương trề môi, dựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Đình Vỹ, anh nghĩ hiện tại em nên làm gì?"



Nếu Triệu Thanh Bích không thể nhận hình phạt mà bà ta đáng ra phải chịu, cô nghĩ cô sẽ hoàn toàn không an lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK