Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 154: Làm chút chuyện có lợi cho giấc ngủ

Ăn cơm chiều xong, Lục Đình Vỹ chủ động dọn dẹp rửa bát, Đường Nhã Phương phụ trách lau khô bát đã rửa.Hai người đều không nói gì, không khí yên tĩnh ấm áp lẳng lặng chảy xuôi trong nhà Đường Nhã Phương nghiêng đầu nhìn đôi tay dưới dòng nước của anh, khớp xương thon dài rõ rệt, cực kỳ xinh đẹp. Đôi tay như vậy mà lại dùng để rửa chén, cô có cảm giác phí phạm của trời. Những việc hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của anh như nấu cơm và rửa bát, anh cũng vẫn làm.

Nếu cô không quen biết anh, hai người không kết hôn, nếu có người nói với cô Tổng giám đốc Lục Đình Vỹ của Hoàng Gia biết nấu cơm rửa bát, cô nhất định sẽ cảm thấy đối phương là kẻ ngốc. Mười ngón tay không dính bụi trần mới đúng với hình tượng của anh.

Có điều, sau khi kết hôn với anh ý nghĩ này đã hoàn toàn bị lật đổ. Hóa ra đứa con cưng của trời như anh cũng có một mặt bình dân như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không nhịn được cười nhẹ ra tiếng. “Làm sao vậy?” Lục Đình Vỹ quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi. “Không có gì. Đường Nhã Phương lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy anh có chút không chân thực.

Lục Đình Vỹ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như biển sâu.

Cô bị nhìn có chút xấu hổ, vội vàng quay mặt đi, thúc giục anh: “Mau rửa sạch bát đi.

Eo đột nhiên bị ôm chặt, cô kinh ngạc quay đầu lại, trước mắt tối sầm xuống, anh đã hôn lên đôi môi đang hé mở của cô. Tay anh nhè nhẹ vỗ về mái tóc cô, ôm nhau như vậy một lát, trong phòng bếp yên tĩnh vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh. “Như vậy cảm thấy chân thật hơn chưa?”

Đường Nhã Phương sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hóa ra là vì câu nói kia của cô nên anh mới đột nhiên hôn cô. Cô không nhịn được cười: “Chân thật, vẫn luôn cực kỳ chân thật”

Lục Đình Vỹ nở nụ cười trầm thấp, sau đó buông cô ra: “Rửa bát thôi”

Đường Nhã Phương: “

Không khí tốt đẹp lập tức bị hai chữ "Rửa bát” phá hủy, cô như có như không thở dài.

Đường Nhã Phương tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện Lục Đình Vỹ không ở trong phòng. Cô nhíu nhíu mày, xoay người đi ra khỏi phòng. “Ừm, bất kể đối phương ra giá bao nhiêu đều phải mua được. Lục Đình Vỹ trầm giọng nói với Lục Đình Chiều ở đầu kia điện thoại. “Anh, như vậy thì đối phương sẽ cố ý nâng giá lên đấy” Trong giọng Lục Đình Chiêu mang theo vẻ sầu lo. “Không sao cả, miễn là người ta đồng ý bản là được. Điều anh sợ không phải là giá cả mà là đối phương không thật sự muốn bán. “Em biết rồi, em sẽ làm theo lời anh.” Lục Đình Chiêu trả lời cực kỳ nghiêm túc, nhưng ngay sau đó liền đổi chủ đề: “Anh, anh thế này đúng là vì tình vung tiền như rác đấy.

Trong giọng nói đều là vẻ chế nhạo. Tình?

Tầm mắt Lục Đình Vỹ rơi trên khung ảnh bày trên bàn, là ảnh chụp chung của anh và Nhã Phương hôm đi công viên trò chơi. Trong ảnh, cô cười cực kỳ vui vẻ giống như một đứa trẻ, đặc biệt ngây thơ sáng lạn. Trái lại, anh chỉ cười nhẹ, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra được tâm trạng của anh không tồi.

Cô mang ảnh đi rửa, còn cố ý mua khung hình đặt ảnh chụp lên bàn anh. Cô nói: “Như thế về sau nếu em không ở cạnh anh, anh cũng có thể nhìn vật nhớ người.

Nghĩ đến đây, anh im lặng nở nụ cười, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái tươi cười sáng lạn trong ảnh, trong mắt tràn đầy nhu tình. Cô đi vào thế giới của anh, giống như một mặt trời nhỏ sưởi ấm thế giới lạnh băng của anh.

Lục Đình Chiêu ở đều bên kia điện thoại mãi không nghe thấy tiếng của anh mình, nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Anh, anh có đang nghe em nói không vậy?”

Vẫn là một sự im lặng, ngay khi Lục Đình Chiêu chuẩn bị cúp máy, giọng anh mới vang lên: “Đình Chiêu, nếu cuối cùng mà Đường thị vẫn rơi vào trong tay Chu Như Ngọc, cậu cứ chờ trở về nhà họ Lục đi.” “Anh, anh độc ác thế!”

Đối với tiếng kêu rên truyền đến từ bên kia, Lục Đình Vỹ làm như không nghe thấy, trực tiếp cúp máy.

Một bóng dáng mảnh khảnh đứng lặng ở cửa, cánh cửa khép hờ chặn tầm mắt của Lục Đình Vỹ, vì thế anh cũng không phát hiện ra. Cô mím chặt môi, trái tim bị lời nói của anh làm cho rung động, thật lâu sau vẫn không thể bình phục lại. Cô lại đứng thêm một lát rồi mới xoay người trở về phòng.

Trong căn phòng tĩnh lặng, rèm cửa bị kéo kín mít khiến ánh sáng trong phòng mờ tối, chỉ có chiếc đèn ngủ trên tường còn chiếu sáng.

Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, tầm mắt nhìn về phía thân hình trên giường, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm như hồ nước, không nhìn ra được một chút cảm xúc. Anh khẽ đóng cửa lại, thong thả bước đến cạnh giường, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của cô rơi vào đáy mắt anh.

Trái tim hơi hơi rung động, anh cúi người in một nụ hôn dịu dàng lên trán cô. Lông mi Đường Nhã Phương run rẩy, hai tay ở trong chăn nắm chặt lại, cô có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt mình. Cô cực kỳ khẩn trương, lo lắng anh sẽ phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ.

May thay, anh nhanh chóng liền rời đi. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó, anh nằm xuống bên cạnh cô. Có lẽ là sợ đánh thức cô, anh cũng không ôm lấy cô như ngày thường. Tay cô siết chặt gà giường, thả ra, lại siết chặt, lại thả ra. Sau khi lặp lại vài lần, cô hít sâu một hơi, đột ngột quay người sang duỗi tay ôm lấy anh.

Lục Đình Vỹ sửng sốt, sau đó bên môi dần dần cong lên nụ cười nhàn nhạt. Anh ôm cô vào lòng: “Sao còn chưa ngủ?” “Không ngủ được." Cô nằm trong lòng anh rầu rĩ đáp. “Làm sao vậy?” Vẫn là giọng điệu dịu dàng như thế. Đường Nhã Phương cảm thấy trái tim mình đau xót lên, cánh tay ôm lấy anh không nhịn được siết chặt lại. “Đình Vỹ.” Đường Nhã Phương khe khẽ gọi. "Em nghe thấy hết rồi.” Ủng hộ team chúng *mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.me

Anh rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Em không vui hả?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Không"

Cô cúi xuống: “Đường thị là tâm huyết của ba em, em không cho phép nó rơi vào trong tay người khác. Bất kể ba em có tỉnh lại hay không, em đều phải giúp ông ấy bảo vệ tốt Đường thị……… “Vì thế

Cô ngửa đầu nhìn anh, mà anh cũng thuận thế cúi đầu xuống, hai người đối diện nhau. “Em rất vui vì anh giúp em.

Anh hơi mỉm cười: “Anh rất vui vì em vui.”

Anh lặp lại câu nói chọc Đường Nhã Phương nở nụ cười. Nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của cô, trái tim anh bắt đầu nhộn nhạo. “Vẫn không ngủ được sao?” Anh hỏi. “Hả?” Đường Nhã Phương còn chưa kịp phản ứng lại. “Chúng ta làm chút chuyện có lợi cho giấc ngủ đi. Khóe môi anh cong lên nụ cười đầy hàm ý, anh xoay người đè cô dưới thân, cúi đầu hôn lên môi cô.




Hiện giờ muốn nâng đỡ một minh tinh nổi tiếng khó đến thế nào, ai mà không muốn dựa vào cọ nhiệt độ, thu hút chút sự chú ý cơ chứ? “Tôi nhất định phải diễn vai nữ số 2” Chu Như Ngọc chém định chặt sắt nói với người đại diện, giọng điệu cương quyết không chấp nhận bất cứ dị nghị nào. “Nhưng công ty đã giới thiệu một người mới qua đó, chỉ sợ... “Tôi mặc kệ, tôi muốn vai nữ số 2.



Đây là một bộ phim IP lớn, chỉ cần cô ta có thể diễn vai nữ số 2, như thế cô ta liền có thể nổi tiếng. Người đại diện thấy thái độ cô ta cương quyết như vậy, không cho chút đường sống để thương lượng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài” “Tôi đi nói chuyện với cấp trên xem sao, xem có đường cứu vãn không”



Nói xong, cô định xoay người rời đi. “Đợi chút.” Chu Như Ngọc gọi cô lại. Cô quay đầu lại, nghe Chu Như Ngọc nói: “Giúp tôi hẹn gặp Cao Mỹ Kiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK