Biệt thự nhà họ Lương nằm ở vùng ngoại ô thành phố Hải Phòng, rời xa sự xô bồ, ồn ào của đô thị và trở về với sự yên bình của thiên nhiên, nghe nói đây là nơi được ông cụ nhà họ Lương chọn và được cho là phù hợp chăm sóc người cao tuổi.
Tống An Nhi bước vào biệt thự với tâm trạng đầy lo lång. “Cậu chủ nhỏ, cậu đã trở lại.”
Vừa bước vào cửa, một người phụ nữ trung niên đã tươi cười ân cần chào hỏi, nhưng khi lướt qua Tống An Nhi, ánh mắt của bà ấy rõ ràng dừng lại một lúc, sau đó nhanh chóng bình thường, hỏi một cách tượng trưng: “Đây là bạn gái của cậu chủ nhỏ sao?” “Đúng vậy, dì Trần, dì cứ gọi cô ấy là An Nhi” Sau đó anh ta giới thiệu với Tống An Nhi: “An Nhi, đây là dì Trần, người giúp việc ở nhà chúng ta. Dì ấy đã làm việc ở nhà họ Thẩm hơn mười năm rồi, so với người thân còn gần gũi hơn” “Con chào dì Trần” Tống An Nhi rụt rè nói. Dì Trần vẫn tươi cười: “Chào cô An Nhi” “Dì Trần, ông nội của con đâu?” Lương Phi Mạc hỏi. “Ông ấy đang ở trong phòng làm việc tại tầng hai, có nói con nếu trở về thì trực tiếp lên tầng hai tìm ông ấy” Nghe được lời dì Trần nói, Lương Phi Mạc định đưa Tống An Nhi lên trên.
Lúc này, dì Trần lại ngăn cản: “Cậu chủ nhỏ, ông chủ yêu cầu chỉ một mình cậu lên trên thôi.
Chỉ cho anh ta lên một mình, còn An Nhi thì sao? Lương Phi Mạc lo lắng nhìn Tống An Nhi.
Tống An Nhi nhẹ nhàng cười: “Anh lên trên đi, một mình em không có chuyện gì đâu.
Dì Trần đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng thế, con mau đi đi, dì sẽ chăm sóc An Nhi thật tốt.
Lương Phi Mạc hơi do dự, sau đó nói với dì Trần: “Vậy thì con làm phiền dì, dì Trần”
Dì Trần nở nụ cười: “Mau lên đi, đừng để ông chủ chờ lâu lại tức giận”
Lương Phi Mạc cười với Tống An Nhi, rồi sải bước lên lâu.
Nhìn thấy Lương Phi Mạc ở trên lầu, dì Trần quét mắt nhìn Tống An Nhi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười hỏi: “An Nhi, cô cùng cậu chủ nhỏ quen biết bao lâu rồi?" “Đã được vài tháng rồi ạ” Tống An Nhi thành thật trả lời, trên môi nở một nụ cười lịch sự. “Mấy tháng?” Dì Trần nhướng mày hỏi: “Vậy cô biết hoàn cảnh gia đình của cậu chủ như thế nào chứ?"
Tống An Nhi không phải là một kẻ ngốc, ý tử của dì Trần là không biết cô đến với anh ta có phải vì lợi ích của nhà họ Lương hay không. “Con có nghe qua nhưng chưa thật sự hiểu rõ” Dù sao nhà họ Lương cũng là một dòng họ lớn, không thể không biết, cho nên câu trả lời của cô có thể được xem là an toàn nhất.
Dì Trần tiếp tục nở nụ cười: “Thế lực của nhà họ Lương trong giới quân sự lẫn chính trị đều khiến nhà họ Lục và các dòng họ khác phải nể sợ, vậy cô nghĩ mình có xứng với dòng họ này không?”
Câu hỏi này rất gay gắt, Tống An Nhi đột nhiên cảm thấy mặc dù dì Trần ở trước mặt đang mỉm cười, nhưng mơ hồ bộc lộ sự lạnh lùng và... ý đồ không tốt với cô.
Tống An Nhi khẽ cười, trả lời không hề tự ti cũng không kiêu ngạo: “Có lẽ con không xứng với nhà họ Lương nhưng con hoàn toàn xứng đối với Phi Mạc. Hơn nữa, con lựa chọn Phi Mạc đơn giản chỉ vì con yêu anh ấy, cho dù anh ấy nghèo hay trắng tay, con cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời.
Trong mắt dì Trần thoáng hiện lên một tia cảm kích, cô gái trước mặt không hề tỏ ra hoảng sợ hay tự ti trước câu hỏi sắc bén như vậy, ngược lại còn rất hào phóng. Nếu cậu chủ chưa có vợ sắp cưới, hẳn là thành thật mà nói, cả hai khá tốt. “An Nhi, cô đừng trách tôi hỏi như vậy. Nhà họ Lương không bao giờ ghét nghèo, yêu giàu. Họ có tư tưởng riêng của dòng tộc nhưng có một số chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu. “Con biết, dì Trần.” Tống An Nhi cười: “Chuyện không dễ mà dì nói là Phi Mạc đã có vợ chưa cưới, cô ấy cũng là cháu dâu được ông cụ Lương công nhận.
Dì Trần gật đầu: “Đúng là chuyện này. Nhưng cô có biết không? Vợ chưa cưới của cậu chủ nhỏ đã về nước, tài xế đã đến sân bay đón cô ấy.
Nghe vậy, nụ cười trên mỗi Tống An Nhi đông cứng lại, cô hiểu rõ đây là Hồng Môn yến ông cụ Lương sắp xếp để làm cô khó chịu.
Dì Trần liếc thấy sắc mặt của cô trở nên hơi khó nhìn, bà nhẹ nhàng thở dài: “An Nhi, tôi đã nhìn cậu chủ lớn lên, cô gái mà nó thích tôi cũng thích, cho nên tôi mới nói với cô điều này, chỉ mong cô hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt. Đêm nay không phải là buổi sum họp gia đình đơn giản đâu. “
Tống An Nhi cười với bà: “Cảm ơn dì Trần.
Cho dù có chuyện gì xảy ra vào tối nay, cô cũng hy vọng mình có thể bình tĩnh giải quyết, chỉ cần cô vững tin Phi Mạc mãi yêu cô là đủ.
Tống An Nhi đã gặp vợ chưa cưới của Lương Phi Mạc.
Cô cứ nghĩ đó sẽ là một cô gái rất xinh đẹp nhưng không ngờ lại là một cô gái có ngoại hình bình thường và tính tình trầm lặng.
Cô ta tên là Hứa Ngọc Nhã, người cũng như tên, vô cùng điềm đạm nho nhã.
Một chiếc váy dài thanh lịch làm cho cô ta trông gầy đi, tràn đầy khí chất của người có tri thức. Cập nh*ật nhanh nhất trên Tamlinh247.me
Mái tóc dài như thác nước được chải gọn gàng, không chút sơ sài.
Khuôn mặt gọn gàng sạch sẽ, không trang điểm, đeo gọng kính đen trên sống mũi, trộng đặc biệt bình thường, đi trên phố có lẽ sẽ hoàn toàn hòa lẫn vào đám đông.
Nếu dì Trần không nói rằng cô ta đã hai mươi tuổi, cô thực sự nghĩ rằng cô ta là một học sinh trung học. “Chào cô, tôi là Hứa Ngọc Nhã” Hứa Ngọc Nhã chủ động đi đến chỗ Tống An Nhi và đưa tay ra, trên khuôn mặt trắng ngần nở một nụ cười điềm tĩnh.
Tống An Nhi nắm tay cô ta: “Chào cô, tôi là Tống An Nhi.”
Cô cầm một lúc rồi buông tay, chợt nghe Hứa Ngọc Nhã hỏi: “Cô là bạn gái của Phi Mạc sao?”
Bị vợ chưa cưới của bạn trai hỏi như thế, Tống An Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn gật đầu: “Đúng vậy, là tôi.” “Anh ấy có yêu cô không?” Hứa Ngọc Nhã lại hỏi tiếp. Tống An Nhi sửng sốt: “Yêu, anh ấy rất yêu tôi” Lúc này, trên mặt Tống An Nhi không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Lời này của cô khiến Hứa Ngọc Nhã cay mắt, nhưng cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh, tiếp tục dịu dàng hỏi: “Vậy cô có nghĩ mình sẽ kết hôn với anh ấy không?” “Có.” Một câu trả lời không hề do dự.
Tống An Nhi khẽ cười: “Vậy thì cô nghĩ Phi Mạc sẽ lấy cô sao?". “... Anh ấy sẽ” Hứa Ngọc Nhã ngập ngừng trả lời.
Nụ cười trên môi Tống An Nhi càng sâu sắc hơn: "Anh ấy sẽ không, bởi vì anh ấy không hề yêu cô.
Ngay khi cô vừa dứt lời, khuôn mặt của Hứa Ngọc Nhã đã trắng bệch như tờ giấy trắng