Cái gì là không có cách quay đầu?
Triệu Thanh Bích không biết, hiện tại trong lòng bà ta tất cả đều là không muốn để cho Đường Nhã Phương được như ý, bà ta không muốn buông tha Đường Nhã Phương.
Bà ta mặc kệ lời khuyên ngăn của con gái, một tay bà ta cầm dao, tay kia kéo Đường Nhã Phương ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy thế, sắc mặt Chu Như Ngọc lập tức tái mét liền chạy theo sau bà ta, vươn tay định bắt lấy Đường Nhã Phương nhưng lại nghe thấy Triệu Thanh Bích quát chói tại: "Đừng đi theo tôi! Tránh ra cho tôi!"
Bàn tay của Chu Như Ngọc cứng đờ trong không khí, nhìn mẹ mình kéo Đường Nhã Phương vào thang máy.
Cô ta đuổi theo, cửa thang máy đóng trước mặt, cứ thể rời đi.
Hoàn toàn khác với vẻ hoảng sợ của Chu Như Ngọc, Đường Nhã Phương bị dao kề cổ trông vẫn bình tĩnh hơn. Cô thấy Triệu Thanh Bích bấm nút lên tầng cao nhất, đôi lông mày thanh tú nhíu lại rồi nhìn xuống tay cầm dao của Triệu Thanh Bích. Thực ra chỉ cần cô huých khuỷu tay một cái là có thể thoát khỏi Triệu Thanh Bích, nhưng con dao không có mất, ai biết nó có chọc giận Triệu Thanh Bích hay không mà chọc thẳng một dao đến.
Vì sự an toàn của tính mạng mình, Đường Nhã Phương không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẹ giọng thuyết phục: "Triệu Thanh Bích, bà làm chuyện này chỉ càng khiến cho Chu Như Ngọc lo lắng. Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói không được sao, đâu cần phải làm như này” “Từ từ nói?” Triệu Thanh Bích chế nhạo ra tiếng: “Rõ ràng là mày muốn đẩy tao vào chỗ chết mà bây giờ còn bảo từ từ nói, muốn từ từ sao, quá muộn rồi!” ‘Đinh một tiếng thang máy lên đến tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra , đập vào mắt chính là lối đi lên tầng cao nhất.
Triệu Thanh Bích đẩy Đường Nhã Phương ra khỏi thang máy, từng bước đẩy cô lên lầu.
Cửa sân thượng cũng không khóa, Triệu Thanh Bích vươn tay muốn mở cửa, lập tức một trận gió lạnh thổi vào mặt.
Đường Nhã Phương không khỏi rùng mình một cái, khế quay đầu lại nhìn chằm chằm Triệu Thanh Bích phía sau, sau đó yên lặng bốn phía không một bóng người, trong lòng thầm cân nhắc xem nếu đối phó thẳng mặt với Triệu Thanh Bích thì mình nằm chắc được bao nhiêu phần trăm.
Triệu Thanh Bích đẩy cô đến lan can trên mép mái nhà, rồi dừng lại.
Đây là tòa nhà nội trú của bệnh viện, có bảy tầng, từ đây nhìn xuống có thể thấy rõ tình hình ở bên dưới.
Đường Nhã Phương khế cau mày, Triệu Thanh Bích đưa cô lên sân thượng này, không phải là muốn đẩy cô xuống chứ?
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa về ý đồ của Triệu Thanh Bích thì đã nghe thấy giọng nói u ám vang lên bên tại: "Đường Nhã Phương, mày nói xem, người từ đây nhảy xuống có thể không chết không?"
Nghe lời này, lòng Đường Nhã Phương run lên, Triệu
Thanh Bích thật sự điên rồi sao? “Triệu Thanh Bích, bà đừng..đừng có kích động như vậy!” Đường Nhã Phương vẫn bình tĩnh lên giọng thuyết phục.
Nhưng Triệu Thanh Bích dường như không nghe thấy giọng nói của cô, bà ta tự nhủ: "Nơi này cao như vậy, nhảy xuống nhất định sẽ chết. Nếu như tao không thể trốn tránh được hình phạt của pháp luật vậy tao cũng chẳng sợ trên người nhiều hơn một tội. Chỉ cần mày chết, đứa con gái đáng thương của tao có thể thuận buồm xuôi gió, chẳng cần lo lắng có người sẽ nhắm vào nó."
Nghe vậy, thần kinh của Đường Nhã Phương lập tức căng thẳng, bởi vì cô biết với tính cách của Triệu Thanh Bích thì thật sự có thể làm được chuyện này, vậy thì cô không thể ngồi chờ chết được, mặc kệ nắm chắc bao nhiêu phần trăm, chỉ có làm mới biết được hay không.
Vì vậy, cô đảo mắt quay đầu lại, giả vờ sợ hãi hét lên: "Chu Như Ngọc, cứu tôi với! Mẹ cô muốn đẩy tôi xuống lầu!"
Triệu Thanh Bích vừa nghe cô hét lớn, bà ta còn tưởng là Chu Như Ngọc cũng đã lên lầu, vội vàng xoay người.
Thấy có cơ hội, Đường Nhã Phương lập tức nằm lấy cổ tay bà ta, dùng lực một cái, tiếng kêu đau đớn của Triệu Thanh Bích vang lên, dao gọt hoa quả rơi xuống đất kêu lên một tiếng "cạch".
Đường Nhã Phương không có buông ra, mà là bẻ cong cánh tay đẩy khuỷu tay về phía sau, Triệu Thanh Bích kêu lên một tiếng đau đớn cả người lảo đảo vài bước.
Đường Nhã Phương vỗ vỗ tay, khinh thường nhìn vẻ mặt Triệu Thanh Bích méo xệch vì đau: "Triệu Thanh Bích, bà thật sự nghĩ có thể động vào một sợi tóc của tôi sao? Tôi cùng lắm chỉ là đang diễn trò với bà thôi."
Triệu Thanh Bích oán hận trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ: "Đường Nhã Phương!" Đường Nhã Phương mỉm cười: "Tôi ở đây, có gì thì cứ nói đi, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa"
Triệu Thanh Bích liếc thấy con dao dưới chân Đường Nhã Phương, một tia sát khí xẹt qua mắt, bà ta lao tới, trực tiếp hất Đường Nhã Phương ra.
Nhất thời không chú ý, Đường Nhã Phương bị đụng phải không kịp trở tay, toàn bộ lưng đập vào hàng rào bê tông khiến cô đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy Triệu Thanh Bích cầm dao trên tay lao về phía mình, đôi mắt cô đột nhiên mở to vì sợ hãi, cô nhanh chóng tránh ra. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập n*hật nhanh nhất
Thấy cô né tránh, Triệu Thanh Bích lại xông tới, lần này Đường Nhã Phương trực tiếp giơ tay nắm lấy cổ tay bà ta, dùng lực đem bàn tay cầm dao của bà ta đẩy ra xa khỏi người mình.
Nhưng sức lực của Triệu Thanh Bích cũng không nhỏ, thấy mũi dao càng ngày càng gần mình, Đường Nhã Phương trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trực tiếp nhấc chân đá vào bụng bà ta.
Triệu Thanh Bích kêu lên một tiếng đau đớn, buông lòng tay đang cầm dao, người gục trên mặt đất.
Để tránh cho bà ta lại lấy được con dao, Đường Nhã Phương củi đầu nhặt lên rồi ném nó đi thật xa.
Triệu Thanh Bích nằm trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh.
Đường Nhã Phương cau mày, cô cũng không dùng quá nhiều lực, không đến mức sẽ không đứng dậy được chứ.
Đúng lúc này, Chu Như Ngọc cũng đi tới sân thượng, nhìn thấy mẫu thân nằm trên mặt đất, mà Đường Nhã Phương thì đứng ở một bên, vội vàng đi đến bên cạnh mẹ, vươn tay muốn lấy bà ta, lo lắng gọi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, mẹ nói chuyện với con đi!"
Ngay sau đó, cô ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Nhã Phương: "Đường Nhã Phương, cô đã làm gì mẹ tôi?" Đường Nhã Phương nhướn mày, thản nhiên nói một câu: "Đỡ bà ta dậy, chờ cảnh sát đến xử lý.
Lời vừa dứt, cô quay lưng bước đi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian của hai mẹ con họ nên cô đến bên cạnh gọi điện cho Hình Kỳ, nhờ anh đưa người lên sân thượng. Đâu dây bên kia nghe thấy sân thượng, nghi hoặc hỏi: "Đang êm đẹp sao lại chạy lên sân thượng?"
Câu trả lời cho anh là sự im lặng và tiếng hét đau thấu tâm can: "Mẹ ơi!"
Khi Triệu Thanh Bích lao về phía Đường Nhã Phương, Đường Nhã Phương đã tránh thoát, nhưng bà ta không có thời gian để dừng lại, trực tiếp đụng chạy vào hàng rào, trọng tâm không ổn định, ngã nhào từ trên xuống.
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến Đường Nhã Phương mở to mắt, vô thức vươn tay muốn nằm lấy nhưng đã quá muộn, cô chỉ có thể nhìn Triệu Thanh Bích ngã xuống như một con búp bê hỏng.