Lúc nhìn thấy anh ta, vẻ mặt đang tươi cười của Đường Nhã Phương hơi gượng một chút, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô lại giống như không thấy vậy. Cô thu hồi nụ cười, trực tiếp đi lướt qua anh ta.
Vi Vịnh Phong rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Đường Nhã Phương không đếm xỉa đến anh ta, sắc mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi, nhịn không được gọi cô lại: "Nhã Phương."
Đường Nhã Phương không đáp lời, cũng không hề dừng bước, vốn dĩ cô không có ý định đáp lời.
Ánh mắt của Vi Vịnh Phong trầm mặc, không do dự một lần nữa đuổi theo cô, nghiêng người ngăn cản trước mặt cô nói: "Nhã Phương, chúng ta nói chuyện một chút." "Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả."
Đường Nhã Phương lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, vòng qua anh ta, tiếp tục bước đi.
Vi Vịnh Phong vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi."
Vẻ mặt của Đường Nhã Phương có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thấy Đường Nhã Phương không nể mặt anh ta, sắc mặt của Vĩ Vịnh Phong càng thêm lạnh lùng trầm mặc, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Tôi chỉ muốn nói với em, đoạn tình cảm này, tôi thật lòng xin lỗi em, Như Ngọc cũng đã làm một số việc quả đáng, nhưng xin em hãy nể tình cô ta đang mang thai, đừng tiếp tục gây phiền phức cho cô ta nữa được không?" "Tôi gây phiền phức cho Chu Như Ngọc?"
Nghe đến lời này, Đường Nhã Phương dường như đang nghe chuyện cười, không nhịn được cười ra tiếng: "Rốt cuộc là ai đang gây phiền phức cho ai? Vi Vịnh Phong, anh phản bội tôi, không nói được một câu xin lỗi thì bỏ đi, còn bắt tay với Chu Như Ngọc, sỉ nhục, chèn ép tôi ở tiệc đính hôn. Anh có mặt mũi gì mà đến yêu cầu tôi như vậy? Lời này của anh sao không đi nói với Chu Như Ngọc, bảo cô ta đừng gây phiền phức cho tôi?" "Tôi vừa rồi cũng đã nói xin lỗi với em."
Vi Vịnh Phong nhíu mày, bị giọng nói sắc bén của cô gái trước mắt châm chích nên có chút không vui.
Đường Nhã Phương khịt mũi coi thường hừ lạnh: "Hay cho một câu xin lỗi! Một câu xin lỗi giống như đã xóa bỏ mọi hành vi của anh đã làm, anh cũng không hổ là một nhân vật!" "Em đừng hùng hổ doạ người như vậy, chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhé."
Vi Vịnh Phong bị Đường Nhã Phương nói mỉa như vậy, trong lòng anh ta giống như bị kim châm, lại có chút không thoải mái.
Cô gái trước mắt này đây, trước kia yêu anh ta hơn bản thân mình, cực kỳ nghe lời, nhưng hôm nay lại dùng ánh mắt lạnh nhạt vô tình, tựa như người xa lạ nhìn anh ta.
Không biết vì sao, trong lòng của Vi Vịnh Phong cảm thấy nghẹn ngào muốn chết. "Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả, sau này gặp mặt, tốt nhất cũng làm bộ không quen biết."
Đường Nhã Phương lười phí lời với anh ta, lập tức đi lướt qua anh ta, xoay người bước đi.
Cô đã sớm hết hy vọng đối với người đàn ông này, bây giờ, còn sót lại chỉ có tràn ngập chán ghét mà thôi. "Nhã Phương!”
Vĩ Vịnh Phong ở sau lưng gọi tên cô, nhưng Đường Nhã Phương bước đi lại càng nhanh hơn.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe Maybach xa hoa ngút trời, bỗng nhiên từ đằng xa mà đến, thong thả ung dung dừng ở trước mặt của Đường Nhã Phương.
Một lát sau, cửa ghế điều khiển được mở ra, theo sau là bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước xuống từ trên xe.
Người đàn ông đó mặc một bộ âu phục được cắt may thủ công vừa người, khí chất bất phàm, cử chỉ nhanh nhẹn, một khuôn mặt đẹp trai khiến người khác phải ghen tị.
Rất nhanh sau đó, cậu ấy đi đến trước mặt Đường Nhã
Phương, khóe miệng giương lên nụ cười khiến người khác say mê.
Đường Nhã Phương có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người tới: "Sao em lại ở chỗ này?"
Lục Đình Chiêu cười tủm tỉm nói: "Em tới đón chị dâu về nhà."
Đường Nhã Phương giật mình, nhíu mày nói: "Anh trai của em bảo em đến sao?" "Chị dâu thật thông minh, anh cả bảo em quá rảnh rỗi, cứ lượn tới lượn lui trước mặt anh, có chút chướng mắt, nên bảo em đến đón chị... Ừ?"
Đang nói, ánh mắt của Lục Đình Chiêu đột nhiên xuyên qua Đường Nhã Phương, thoáng nhìn thấy Vi Vịnh Phong đứng cách đó không xa. Cậu ấy nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt của Đường Nhã
Phương có chút kỳ lạ: "Chị dâu, em tới không đúng lúc sao?"
Đường Nhã Phương cười nói: "Không, em tới rất đúng lúc!" "Vậy là tốt rồi, chị dâu đi thôi, lên xe, em đưa chị về nhà."
Ngay lập tức Lục Đình Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi khôi phục dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, đi vòng qua ghế điều khiển phụ mở cửa xe cho Đường Nhã Phương, động tác rất lịch thiệp. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.me để ủng* hộ team nha !!!
Đường Nhã Phương cũng không khách sáo, cười gật đầu, trực tiếp bước lên xe.
Suốt quãng đường đi, Đường Nhã Phương không hề liếc mắt nhìn Vi Vịnh Phong một cái, bước đi cực kỳ gọn gàng nhanh nhẹn.
Bên kia, Vi Vịnh Phong trơ mắt nhìn Đường Nhã Phương bị một người đàn ông đón đi, trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên lòng đố kỵ. Anh ta vốn dĩ không nghĩ tới, sau khi Đường Nhã Phương rời khỏi anh ta, lại nhanh chóng quen biết một người đàn ông ưu tú như vậy.
Các loại nghi hoặc nổi lên trong lòng của anh ta, lúc này, Vi Vịnh Phong đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi tại tiếng của Đường Nhã Phương xôn xao gây náo động, hình như có người đang âm thầm giúp cô.
Xem ra quan hệ của Đường Nhã Phương và người đàn ông kia không bình thường, cực kỳ có khả năng chính là cậu ấy đang âm thầm ra tay. "Vẻ mặt của Vi Vịnh Phong thay đổi khôn lường chỉ trong chốc lát, khi nghĩ đến loại này khả năng cuối cùng này, trong lòng anh ta tuông trào giận dữ, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho thư ký của mình: "Linda, giúp tôi điều tra chủ nhân của chiếc xe mang biển số BN6666 này" "Vâng, thưa tổng giám đốc."
Cúp máy điện thoại xong, Vi Vịnh Phong mang vẻ mặt âm u đi vào tìm Cao Mỹ Kiều.