Lục Đình Chiêu ở phía bên này bận rộn với việc từ chối các cô gái, trong khi đó, Đường Nhã Phương lại thảnh thơi ăn đồ ngọt. Họ không biết rằng hành động của mình đều đã lọt vào tầm mắt của một vài người đang đứng cách đó không xa. “Người đàn ông đó chính là người mà cô đã hao công phí lực cũng không thể điều tra ra được đó sao?” Ánh mắt của Tô Á Mai khoá chặt trên người đàn ông xuất hiện kế bên cạnh Đường Nhã Phương, đáy mắt có phần kinh ngạc.
Ở một khoảng cách xa nhất định, cô ta tuy không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cậu ấy, nhưng vẻ sang trọng, nho nhã toát ra từ những cử chỉ, hành động, cùng với thân hình vạm vỡ cao lớn cũng đủ có thể biết rằng người đàn ông ấy đẹp trai tới cỡ nào rồi. “Đúng, chính là anh ta. Một lần nữa gặp lại người đàn ông đó, ánh mắt Vi Vịnh Phong vô cùng u ám.
Tô Á Mai nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm nhìn Lục Đình Chiêu. “Có anh ta ở bên cạnh Đường Nhã Phương, chúng ta hoàn toàn không thể làm gì được." Giọng điệu có phần lo lắng và bất lực của Chu Như Ngọc vang lên. khó khăn lắm mới có được cơ hội lần này, Chu Như
Ngọc thực sự không muốn bỏ lỡ “Cô vội gì chứ?” Tô Á Mai bất mãn nhìn cô ta. “Càng là những lúc như này, chúng ta lại càng phải bình tĩnh hơn.” Nói tới đây, cô ta giơ tay lên, không lâu sau đó một người phụ nữ lập tức đi tới. “Đây là...
Đối với người phụ nữ xa lạ vừa đi tới, Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong đối mắt nhìn nhau, không biết cô ta sẽ làm gì. “Chẳng phải hai người vẫn luôn nói rằng có anh ta ở bên cạnh Đường Nhã Phương, chúng ta không dễ ra tay sao? Vậy thì để tôi khiến anh ta rời khỏi Đường Nhã Phương.” Khoé miệng Tô Á Mai cong lên, một nụ cười nguy hiểm để lộ ra. “Quả nhiên tham gia tiệc rượu là điều nhàm chán nhất trên thế gian này.” Lục Đình Chiêu ngáp một dài, vẻ mặt chán nản. “Quả thực rất nhàm chán.
Đường Nhã Phương nhấp môi ly rượu hoa quả trong tay, đưa mắt nhìn xung quanh, túm năm tụm ba, trò chuyện cười nói, bầu không khí vẫn vô cùng náo nhiệt. “Vậy chúng ta về trước đi.” Lục Đình Chiêu nhìn cô, vẻ mong đợi ánh lên qua đôi mắt của cậu ấy. Đường Nhã Phương mỉm cười: “Cậu muốn về đến thế rồi sao?” “Hôm nay vừa về tới đây, em đã lập tức bị phải đến bảo vệ chị dâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì cả." Nói xong, Lục Đình Chiêu lại ngáp một cái
Đường Nhã Phương nhìn vào trong đôi mắt màu lục lam của người đàn ông ở trước mặt, nhất thời có chút không vui. Nếu như không phải vì cô muốn tham dự bữa tiệc này thì cậu ấy đã không phải tới đây. Trong lòng không khỏi day dứt, Đường Nhã Phương lập tức đưa ra quyết định: “Vậy chúng ta về đi.” “Vẫn là chỉ có chị dâu thương em.” Lục Đình Chiêu cười hì nói.
Nhìn vào biểu cảm trẻ con của cậu ấy, Đường Nhã Phương bất lực lắc đầu cười. Rõ ràng lớn tuổi hơn cô, nhưng sao cô lại cảm thấy Lục Đình Chiêu chẳng khác nào một cậu em trai của cô vậy.
Thấy hai người họ định rời đi, một người nào đó không cẩn thận ngã vào lòng Lục Đình Chiêu. Lục Đình Chiêu loạng choanh, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người kia. “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Người phụ nữ đụng phải Lục Đình Chiêu cúi đầu liên tục xin lỗi.
Lục Đình Chiêu buông tay, đẩy cô ta về phía sau, lãnh đạm nói: “Không sao, lần sau cẩn thận hơn chút là được.”
Cảm thấy phần ngực áo có chút hơi lạnh, Lục Đình Chiêu cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên chiếc áo sơ mi màu trắng của cậu ấy đã bị rượu vang từ trên tay người phụ nữ kia thấm lên. Và kẻ đã gây ra chuyện này vẫn đang đứng cúi gằm mặt ở trước mặt.
Đường Nhã Phương yên lặng nhìn mọi chuyện đột nhiên xảy ra, ánh mắt cô có phần không rõ. Chuyện gì cần đến rồi sẽ đến, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên đi. “Đình Chiêu, vào vệ sinh xử lý một chút, bằng không như vậy đi ra rất có thể sẽ làm hỏng hình tượng của cậu đấy” Đường Nhã Phương lên tiếng nói. “Nhưng mà..." Lục Đình Chiêu lúng túng chau mày, anh trai anh đã dặn rằng không được rời xa chị dâu dù chỉ một bước, nếu bây giờ rời đi, lỡ như chị dâu xảy ra chuyện gì, tới lúc đó anh trai anh chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. “Đi đi, tôi không sao." Đường Nhã Phương biết Lục Đình Chiêu đang lo lắng điều gì, nhưng điều gì đến rồi sẽ đến, muốn tránh cũng chẳng thể tránh được.
Lục Đình Chiêu nhìn cô một hồi lâu, sau đó bất lực thở dài: “Vậy cũng được, em vào trong vệ sinh một lát, chị dâu đừng đi đầu lung tung đó.
Đường Nhã Phương mỉm cười nói: “Ừm, tôi biết rồi, mau đi đi”
Lục Đình Chiêu liếc mắt nhìn người phụ nữ vừa đụng phải anh, rồi chạy về phía phòng vệ sinh. “Ai bảo cô tới đây?”
Ngay khi Lục Đình Chiêu vừa rời đi, nụ cười trên môi Đường Nhã Phương lập tức giảm tắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào người phụ nữ vừa đụng phải Đình Chiêu. Khi câu nói của cô vừa dứt, có thể cảm nhận thấy cơ thể của người phụ nữ kia khẽ run lên, Đường Nhã Phương nhếch mày. “Cô là Thân Minh Hà đúng không?”
Đường Nhã Phương nhìn theo bóng người Thân Minh Hà, thấy cô ta chạy về phía bàn rượu, không bao lâu sau thấy cô ta quay lại, trên tay cầm theo hai ly rượu. Cô ta bước đến, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi khi nhìn vào cô. “Chị Nhã Phương, em rất vui khi được gặp chị hôm nay, chị uống với em một ly nhé?”
Thân Minh Hà như một cô gái nhỏ đáng yêu, dễ thương, đôi mắt trong veo khiến người nhìn không khỏi động lòng, tự động buông bỏ cảnh giác. “Tất nhiên là được rồi.” Đường Nhã Phương vui vẻ mỉm cười, nhận lấy ly rượu từ trong tay cô ta. "Can ly!"
Hai người chạm lỵ, Đường Nhã Phương nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Thân Minh Hà, sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay. Còn Thân Minh Hà thì cẩn thận nhấp từng ngụm, ánh mắt khoá chặt trên người Đường Nhã Phương, khi nhìn thấy cô đã uống hết ly rượu, hai mắt cô ta như sáng lên, gánh nặng trong lòng như vừa được giảm bớt.