Đường Nhã Phương nói chuyện chuyện Lục Đình Chiêu đã thỏa hiệp với ba cho Lục Đình Vỹ nghe, người phía sau lập tức đen mặt, một lúc lâu cũng không nói cài gì.
Đường Nhã Phương có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ người nah.
Anh tức giận.
Cô không khỏi thở dài trong lòng, Đình Chiêu thực sự là không sợ chết, hiện tại đã thực sự đẩy Đình Vỹ vào trong hoàn cảnh bị động.
Một lúc lâu sau Lục Đình Vỹ mới chậm rãi mở miệng: “Nhã Phương, gọi Đình Chiêu đến đây một chuyến.
Đường Nhã Phương đồng ý, liên tục gọi điện thoại không ngừng cho Lục Đình Chiêu.
Lục Đình Chiêu vừa nhận được điện thoại của chị dâu, biết anh cả muốn tìm mình thì không dám chậm trễ, lập tức lái xe chạy tới.
Trước khi đến, trong lòng cậu đã biết chắc chắn anh cả đang tức giận vì chuyện mình thỏa hiệp với ông già, cho nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ăn chửi “Anh cả” Cậu nhẹ nhàng kêu lên.
Lục Đình Vỹ giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chắm vào cậu ấy, một lúc lâu sau môi mỏng mới khế mở: “Lục Đình Chiêu, em không tin anh sao?" “Không có, không có. Lục Đình Chiêu lắc đầu như trống bỏi: “Trên đời này, người em tin tưởng nhất chính là anh cả. “Vậy tại sao em không nghe lời anh mà trở về nhà họ
Luc?" “Cái.... Lục Đình Chiêu nghẹn lời, cậu không biết giải thích như thế nào mới tốt, cậu cũng không thể nói là nhất thời hồ đồ nên mới làm vậy. “Em có biết em làm như vậy khiến anh không biết phải làm sao không?”
Lục Đình Chiêu xấu hỗn giật giật khóe miệng, tất cả lời giải thích trong miệng biến thành một câu: “Em xin lỗi”
Lục Đình Vỹ lạnh lùng nhìn cậu ấy một chút: “Ngày mai theo anh trở về nhà họ Lục”
Lục Đình Chiêu sững sờ, không hiểu vì sao anh lại muốn trở về nhà họ Lục, nhưng không dám hỏi nhiều, đáp: “Dạ, em đã biết “Đình Vỹ, tại sao anh lại muốn trở về nhà họ Lục?" Đường Nhã Phương không hiểu hành động này của anh là có dụng ý gì,
Trong mắt Lục Đình Vỹ lóe lên một tia sáng, nhếch miệng cười lạnh: “Là thời điểm để ngả bài.
Nói xong, anh ý vị thâm trường nhìn Lục Đình Chiêu. Cái nhìn này khiến Lục Đình Chiêu hoàn toàn hiểu rõ, con mắt trừng lớn, trời ạ, không lẽ anh cả định.
Đường Nhã Phương nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lục Đình Chiêu, không nhịn được nhíu mày hỏi: “Lá bài gì?" “Rất nhanh em sẽ biết.
Anh không có nói cho cô biết là chuyện gì sau ra, tuy rằng cô tò mò, nhưng không có trực tiếp hỏi. Giống như anh nói, rất nhanh cô sẽ biết.
Bởi vì à, cuối cùng Lương Phi Mạc vẫn đến bệnh viện thăm ông nội anh ta.
Đi đến cửa phòng bệnh, Tống An Nhi dừng chân, quay đầu cười nói với anh: “Em vẫn là nên không vào, anh vào một mình đi.” “Tại sao?” Lương Phi Mạc không hiểu ý của cô.
Tống An Nhi ôn nhu giải thích: “Em sợ ông nội nhìn thấy em sẽ tức giận, như thế chắc chắn anh sẽ không vui, đến lúc đó hai người sẽ lại mâu thuẫn với nhau, đó không phải là điều em muốn thấy. “Nếu em không đi vào, vậy chúng ta cùng trở về đi! Nếu như phải để cô oan ức như thế, vậy thì anh ta tình nguyện để ông nội tức giận, không gặt mặt ông nội nữa. “Phi Mặc. Tống An Nhi khẽ kêu, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh có biết bộ dáng này của anh sẽ chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp hơn không? Nếu bây giờ anh đi vào từ từ tâm sự với ông nội, có lẽ ông ấy sẽ tiếp nhận em đây. Nhưng nếu anh cứ rời đi như vậy, cả đời này ông ấy sẽ không tiếp nhận em. Thậm chí sẽ cảm thấy em là một người phụ nữ xấu xa không cho anh gặp ông ấy” “Thế nhưng mà.... Anh ta yêu thương cô. “Phi Mặc, em hiểu ý của anh, nếu như anh thật sự muốn tốt cho em thì đi vào đi”
Nhìn ánh mắt ôn nhu như nước của cô, Lương Phi Mạc thở dài: “Thực sự thua em?
Trong giọng nói mang theo sự cưng chiều vô hạn. “Vậy em ở bên ngoài chờ anh nha. Anh ta cúi người hôn lên trán cô một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy cửa được đóng lại, Tống An Nhi cúi đầu cười, sau đó quay người đi đến ghế ngồi bên tường ngồi xuống, ô tình ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Ngọc Nhã đang đứng cách đó không xa.
Cô sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười hài hòa, nhìn
Hứa Ngọc Nhã một cách hào phóng tự nhiên.
Hứa Ngọc Nhã cũng chậm rãi đi tới dừng trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô một cái: “Có thể nói chuyện vài câu không?”
Tống An Nhi cười: “Tất nhiên là được.
Hat người ngồi ở ghế dài, Hứa Ngọc Nhã ngẩng đầu nhìn trần giá trắng như tuyết, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Bên trên hành lang ngẫu nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện, thời gian còn lại thì yên tĩnh.
Hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói gì cả, cứ như vậy không biết qua bao lâu, Hứa Ngọc Nhã mới ở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. “Cô An Nhi, cô rất yêu anh ba của tôi sao?”
Tống An Nhi sững sờ, có chút ngây người đối với vấn đề của cô ta, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cười yếu ớt đáp: “Ừm, rất yêu anh ấy” “Vậy cô sẽ đối tốt cả đời với anh ấy sao?” Hứa Ngọc Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.c*ом
Nhã lại hỏi. “Sẽ”
Câu trả lời không chút do dự mang theo thái độ kiên định khiến Hứa Ngọc Nhã quay đầu lại nhìn cô, khỏe môi cong lên nụ cười như có như không: “Cô có thể khiến tôi tin tưởng không?”
Đôi lông mày nhỏ của Tống An Nhi khẽ nhíu lại: “Tôi không biết phải làm gì thì cô mới tin tưởng tôi. Nhưng tôi có thể khẳng định với cô, toi yêu Phi Mặc, chúng tôi sẽ hạnh phúc cả đời” “Vậy sao?” Hứa Ngọc Nhã miễn cưỡng giật giật khỏe mỗi, hốc mắt lập tức đỏ ửng lên, cô ta ngẩng đầy, chớp chớp đôi mắt ướt mát, khỏe môi nở một nụ cười thật tươi: “Được, tôi tin tưởng cô" “Cảm ơn. Tống An Nhi nhìn cô ta, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Cô nhìn dòng nước mắt im lặng chảy từ khỏe mắt Hứa Ngọc Nhã xuống, không biết vì sao cô lại cảm thấy khó hiểu.
Có lẽ là đau lòng cho tình cảm của Hứa Ngọc Nhã đối với Lương Phi Mạc.
Cho nên, cô ta suy nghĩ thật lâu, quyết định buông tay, không cưỡng cầu thứ tình cảm không thuộc về mình.
Sau khi nói ra khỏi miệng, ngoại trừ cảm thấy nhẹ nhõm, cô ta còn cảm thấy chua xót cũng đau lòng nhiều hơn.
Tống An Nhi không biết an ủi cô ta như thế nào, chỉ có thể lấy túi khăn giấy trong túi ra đưa cho cô ta, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, xem như là một sự an ủi thầm lặng với cô ta.