Khi Đường Nhã Phương nói ra lời này chủ yếu là nói đùa, vừa nói xong đã cúi đầu ăn canh, cũng không để ý đến việc khi Mẫn Nghi nghe xong thì sắc mặt cũng thay đối.
Mẫn Nghi nhíu lông mày suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Phương Phương, cậu cảm thấy cậu ta sẽ dẫn ai như theo?" "Sao?" Đường Nhã Phương ngẩng đầu, thấy nụ cười của Lê Mẫn Nghi đã tắt, lập tức đã biết chuyện gì xảy ra với cô ấy. Cô cảm thấy buồn cười: "Mẫn Nghi, cậu đừng nói với mình cậu để ý chuyện Đình Chiêu đã theo bạn gái nhé." "Đúng là mình để ý." Lê Mẫn Nghi trả lời rất bình tĩnh.
Đường Nhã Phương bật cười: "Mẫn Nghi, các cậu chỉ giả vờ làm người yêu thôi. Cậu không có tư cách để bụng hoặc là phản đối cậu ấy dẫn ai đi tham gia tiệc tối. "Nhưng mình thích cậu ấy."
Cô rất hùng hồn nói ra lý do.
Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Mẫn Nghi, mình biết cậu thích cậu ấy, nhưng ngoài tờ hợp đồng kia thì các cậu là những người độc thân. Đình Chiêu muốn dẫn ai thì sẽ dẫn người đó, cũng không quá đáng, cậu hiểu không?"
Cô khiến Lê Mẫn Nghi cảm thấy rất khó chịu, lập tức sắc mặt lạnh lẽo: " Phương Phương, cậu có phải là bạn 11 thân của mình không đấy?" "Đúng thế." Đường Nhã Phương gật đầu. "Vậy sao cậu lại nói chuyện giúp Lục Đình Chiêu vậy?" Gần như mỗi câu nói đều đứng ở lập trường của Lục Đình Chiêu mà nói, điều này thật sự làm cô không vui.
Đường Nhã Phương nhưởng đuôi lông mày lên: "Mình không nói đỡ cho cậu ta, mình chỉ nói khách quan mà thôi."
Nói thật, khi Đình Chiêu còn chưa công khai tình cảm, cô thật sự không muốn Mẫn Nghi vướng quá sâu vào đó. Không thì đến lúc đó, ngộ nhỡ Đình Chiêu quen người khác, thì Mẫn Nghi sẽ không chịu được.
Đã lo lắng có chuyện xảy ra như thế, vậy không bằng cô làm người tỉnh táo, đúng lúc khiến cho Mẫn Nghi thức tỉnh khỏi sự mờ mịt khi đang yêu.
Lê Mẫn Nghi cắn môi, bất mãn nhìn chằm chằm vào
Rõ ràng là cô không nghe lọt.
Đường Nhã Phương thở dài, bất đắc dĩ cười: "Mẫn Nghi, cậu thích Đình Chiêu, mình hiểu được. Nhưng đây là tình cảm đơn phương của cậu, Đình Chiêu cũng chưa biểu hiện ta người cậu ta thích là cậu mà. Cho nên cậu phải giữ bình tĩnh, phải chấp nhận những chuyện mà khi độc thân cậu ấy có thể làm. Cho dù cậu ấy có quan hệ với cô gái nào thì cũng là tự do của cậu ấy, cậu không có quyền hỏi và can thiệp vào"
Những lời này Lê Mẫn Nghi không thích nghe: "Cái gì mà mình không có quyền hỏi và can thiệp? Mình không thích cậu ấy và cô gái khác quan hệ quá thân thiết."
Đúng thế, cô là Lê Mẫn Nghi có tính cách ngang ngược, thích một người cũng muốn đối phương cũng thích mình, lại chỉ cho phép thích một mình mình, những người phụ nữ khác phải đứng sang bên cạnh. "Cậu là bạn gái cậu ta sao?" Đường Nhã Phương bình tĩnh hỏi một câu, ánh mắt nhìn cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng. "Mình." Lê Mẫn Nghi tỏ vẻ bối rối, tức giận không cam lòng cắn môi.
Lần này, cô không còn hùng hồn đầy lý lẽ trả lời câu hỏi của Đường Nhã Phương được nữa. Đường Nhã Phương mấp máy môi, sau đó nói những lời sâu xa với cô: "Mẫn Nghi, nếu bây giờ cậu lấy thân phận danh không chính ngôn không thuận đi quản việc riêng của Đình Chiêu thì chỉ làm cậu ấy cảm thấy cậu can thiệp quá sâu, thậm chí sẽ cảm thấy cậu rất đáng ghét. Cho nên, giữ khoảng cách nhất định, cho nhau không gian riêng là tốt nhất."
Lê Mẫn Nghi không trả lời.
Đường Nhã Phương cười cười, nói tiếp: "Cậu thích cậu ấy, vậy thì nên thông minh một chút, làm cậu ấy vui. Để cậu ấy còn cảm thấy cậu là một người phụ nữ tốt, để cậu ấy từ từ thích cậu."
Nghe đến đó, Lê Mẫn Nghi thở dài một hơi, giọng nói hơi cô đơn: "Nhưng làm sao mình biết cậu ấy có thích mình hay không đây?" "Mẫn Nghi, cậu cho rằng cậu ấy không nhìn ra sao?"
Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô nhíu mày, nụ cười đặc biệt sâu xa.
Chẳng lẽ những lời Phương Phương nói này có nghĩa là Lục Đình Chiêu đã nhìn ra mình thích cậu ta sao? "Anh nói buổi tối anh phải cùng Mẫn Nghi đi nhà họ Lê à?" Lương Phi Mạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon.
Lục Đình Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, hơi mỉm cười: "Đúng thế, sao vậy?" "Đây không phải là buổi gặp mặt người lớn sao? Anh họ của tôi ơi." Lương Phi Mạc cười cười trêu chọc. "Không có cách nào cả." Lục Đình Chiêu nhún vai: "Diễn kịch cũng nên diễn nguyên bộ" "Nói thật đi, sao anh lại đồng ý với cô ấy vậy?" Lương Phi Mạc đứng dậy đi tới, sau đó ngồi đối diện cậu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn cậu.
Thật ra anh thấy em họ và Mẫn Nghi rất không hợp nhau. Một người thì hờ hững, một người tính tình nóng nảy, nhìn thế nào cũng thấy không hợp nhau. Nếu thật sự bọn họ yêu nhau, chắc chắn cuộc sống tương lai sẽ ồn ào lắm. "Mềm lòng đó." Lục Đình Chiêu hờ hững trả lời một câu "Mềm lòng sao?" Lương Phi Mạc lắc lắc đầu: "Anh họ, em thấy không phải mềm lòng mà là bị sắc đẹp mê hoặc." Nói xong, anh mập mờ nhưởng nhưởng mày với Lục
Đình Chiêu. "Đi chết đi." Lục Đình Chiều nhấc chân dài lên, nhẹ nhàng đá vào bụng anh. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.me
Lương Phi Mạc thấy thế thì càng chế giễu nhiều hơn: "Anh họ, anh đang chột dạ à." "Chột dạ cái beep!" Lục Đình Chiêu lườm Lương Phi
Mạc: "Anh có gì mà chột dạ chứ" "Thật ra nếu chột dạ thì có nghĩa là anh coi trọng người ta chứ sao"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu không nhịn được mà bật cười: "Lương Phi Mạc, em thiểu năng sao? Từ chỗ nào mà em nói anh nhìn trúng ma nữ kia chứ?"
Lương Phi Mạc lùi lại ngồi lên ghế sô pha, híp mắt lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xem kỹ biểu lộ trên gương mặt tuấn tú của cậu: "Anh họ, coi trọng em thì hãy dũng cảm thừa nhận, đừng ngại ngùng nữa." "Anh thừa nhận chuyện gì."
Bị Lương Phi Mạc nhìn đến mức trong lòng cảm thấy sợ hãi, Lục Đình Chiêu cầm lấy tạp chí trên bàn ném vào người anh, tức giận nói: "Lương Phi Mạc, thu lại ánh mắt buồn nôn của em đi. Anh cảm giác như mình là đối tượng bị tình nghi ấy."
Bỏ lại tạp chí lên bàn, Lương Phi Mạc thay đổi biểu lộ nghiêm túc, hỏi thật: “Anh thật sự không thích Mẫn Nghi sao?" "Không có." Lục Đình Chiêu trả lời vô cùng chắc chắn, giống như chém định chặt sắt. "Vậy thì được." Lương Phi Mạc nhún vai, bĩu môi nói: "Vậy thì do em nghĩ nhiều rồi." "Đúng là anh đã suy nghĩ nhiều đó." Lục Đình Chiêu tức giận nói một câu.
Lương Phi Mạc muốn hỏi ý của Lục Đình Chiêu, lại phát hiện không biết cậu ấy đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến vô cùng tập trung. Khóe môi cong lên thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng rất dịu dàng.
Lương Phi Mạc nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu. Sau đó khỏe mỗi anh cong lên tạo thành một nụ cười sâu xa.
Xem ra mọi chuyện cũng không đơn giản như thế.