Bạn trai giả vờ!
Câu nói này giống như một chiếc gai đâm vào trong lòng, khiến cho cô có đủ cảm giác giày vò, vô cùng khó chịu.
Lê Mẫn Nghi hít một hơi thật sâu, giọng nói chậm rãi: "Tổng giám đốc Lục, mặc dù chỉ là bạn tri giả vờ, nhưng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của cậu."
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô, trong đáy lòng Lục Đình Chiêu mềm nhũn. Cậu giả vờ bình tĩnh mà hỏi: "Đi cùng cô gặp bố cô là được rồi phải không?" Cậu ta hỏi như thế đồng nghĩa với cậu ta đồng ý giúp mình.
Lê Mẫn Nghi lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng nói: "Ừm ừm, chỉ gặp bố tôi là được rồi."
Lục Đình Chiêu suy nghĩ một chút, sau đó ra vẻ tùy ý không quan tâm mà nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý với cô. Dù sao chúng ta cũng đã ký hợp đồng rồi."
Nghe thấy cậu ta đã đồng ý, Lê Mẫn Nghi khẽ thở ra, cười sáng lạn, chân thành nói với cậu ta: "Cảm ơn anh." Lục Đình Chiêu nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú: "Sao hôm nay lại khách sáo như thế?"
Nghe được giọng điệu chế giễu của cậu, Lê Mẫn Nghi "Hừ" một tiếng: "Hôm nay bản tiểu thư có tâm trạng tốt, nhớ kỹ cậu đã đồng ý chuyện đó với tôi rồi đấy.
Dứt lời, cô xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Lục Đình Chiêu đưa mắt nhìn thấy cô ra ngoài, khỏe mỗi vô thức cong lên. Thật ra thời điểm cô dịu dàng ngoan ngoãn vẫn rất đáng yêu.
Buổi trưa, khi Lê Mẫn Nghi đang ăn cơm, từ miệng của Đường Nhã Phương mới biết được tin đồn giữa mình và Lục Đình Chiêu đã truyền khắp toàn bộ công ty. "Ôi trời, chỉ mới cùng lúc đi vào công ty mà đã bị đồn thành như thế rồi sao." Lê Mẫn Nghi hơi dở khóc dở cười, bây giờ bản lĩnh của những người kể chuyện thật giỏi đấy.
Đường Nhã Phương từ từ ăn cơm, sau đó khẽ nhấc mắt lên nhìn cô: "Cũng chỉ là cùng đi vào công ty thôi sao?" "Có gì không đúng à?" Lê Mẫn Nghi tức giận liếc Đường Nhã Phương một cái: "Chúng mình gặp nhau ở ngoài cổng, sau đó cùng nhau vào công ty " "Vậy sao lại mua bữa sáng giống nhau?" Đường Nhã Phương lại hỏi. Lê Ma Nghi rụt vai, đành nói: "Mình xin cậu, ở ven đường đều có bán bánh rán, mua giống nhau cũng rất bình thường mà." "Thật sao?" Đường Nhã Phương nhíu mày, vẫn không tin chuyện đơn giản như lời Lê Mẫn Nghi nói.
Thấy cô không tin, Lê Mẫn Nghi vội vàng chuyển chủ đề: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Cậu hãy nói về bữa tiệc từ thiện của ông xã cậu đi."
Nếu để cho Phương Phương biết cô ở qua đêm trong nhà Lục Đình Chiêu, chắc chắn sẽ mắng cô không có sự thận trọng của con gái.
Nhưng Đường Nhã Phương cũng không thuận theo Lê Mẫn Nghi mà đổi chủ dễ. Cô vẫn dùng ánh mắt tìm hiểu nghiền ngẫm nhìn Lê Mẫn Nghi, nhíu mày: "Sao quần áo hôm nay cậu mặc lại không giống phong cách bình thường của cậu thế?"
Một chiếc áo len mỏng hở cổ màu vàng nhạt, bên trong là áo váy đầy họa tiết hoa. Nữ tính như thế hoàn toàn không phải là phong cách của cô ấy. "Sao nó lại không phải là phong cách của mình chứ?" Lê Mẫn Nghi cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc trên người: "Thỉnh thoảng mình muốn thử phong cách này không được sao?"
Thật ra, bộ quần áo này chính là cô tìm được trong ngăn tủ ở phòng Lục Đình Chiêu. Nói thật, trong mở âu phục một màu của đàn ông, thì bộ quần áo này vô cùng bắt mắt, vừa liếc mắt đã nhìn ra.
Cô rất ngạc nhiên khi trong tủ quần áo của cậu ta lại có treo quần áo của phụ nữ, đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái, cậu ta đã để đồ của phụ nữ nào trong tủ quần áo của mình, nói rõ rằng cậu ta có quan hệ rất sâu sắc với người phụ nữ kia.
Như thế này thật sự khiến cô cảm thấy không thoải mái, cho nên cô hỏi cũng không hỏi mà mặc vào. Cũng không biết Lục Đình Chiêu đã quên đi sự tồn tại của bộ quần áo này hay có chuyện gì xảy ra, mà khi thấy cô mặc thế này cũng không nói gì
Đường Nhã Phương cẩn thận nhìn biểu lộ trên gương mặt xinh đẹp kia, thấy được ánh mắt phức tạp của Lê Mẫn Nghị, đã biết vấn đề không hề đơn giản như cô ấy nói như the.
Nhưng dường như cô ấy cũng không muốn nói thật với mình, nên cô cũng không ép buộc cô ấy.
Vì thế, Đường Nhã Phương đáp lại: "Có thể chứ, cậu muốn thử phong cách nào thì thử phong cách đó đi."
Nghe vậy, Lê Mẫn Nghi cười một tiếng: "Mình mặc vậy cậu thấy được không?"
Đường Nhã Phương gật đầu một cái nói: "Đẹp thì vẫn đẹp, nhưng mà..." Cô nhíu mày nói quanh co: "Chắc hẳn cậu mặc không phải cho mình nhìn. Người nào đó nói trông đẹp thì mới thật sự là đẹp." "Đường Nhã Phương" Lê Mẫn Nghi tùy tiện đã quen hiếm khi đỏ mắt, tức giận trừng mắt nhìn cô. Đường Nhã Phương cười khẽ một tiếng: "Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa"
Lê Mẫn Nghi tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: "Cậu cũng thức thời đấy!"
Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đầy tò mò của Đường Nhã Phương, đôi mày nhỏ nhíu lại: "Đương nhiên là ba mình rồi. Trước mặt ba mình, Lục Đình Chiêu phải tránh qua một bên." "Ồ ?" Đường Nhã Phương cười giả dối: "Thật ra cậu cũng muốn đi cùng Đình Chiều hơn đúng không." "Đường Nhã Phương!" Lê Mẫn Nghi khẽ kêu lên, bất mãn trừng mắt nhìn cô, gương mặt trắng nõn hơi đỏ hồng
Đường Nhã Phương cười càng tươi hơn. Nhóc con, còn dám ở trước mặt cô giả vờ gì mà ba quan trọng hơn, Đình Chiêu không quan trọng. Đây vốn là đang nổi lòng mà.
Nhìn thấy dáng vẻ Đường Nhã Phương hoàn toàn nhìn thấu mình, Lê Mẫn Nghi bất đắc dĩ thở dài: "Phương Phương, mình biết cậu thông minh, nhưng cậu có thể chừa cho mình chút mặt mũi không?" "Cho, tất nhiên là sẽ cho, nhưng mà..." Đường Nhã Phương tạm ngừng một lúc, ngay sau đó ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: "Mình sẽ giữ mặt mũi cho cậu, nhưng cũng không biết cậu ta có giữ cho cậu không?" "Cái gì?" Trong phút chốc, Lê Mẫn Nghi không kịp phản ứng với ý tứ trong lời nói của Đường Nhã Phương. "Cậu đã cùng đi với ba cậu để dự tiệc tối, vậy hì chắc chắn Đình Chiêu sẽ tìm bạn gái, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ tìm ai đây?"