Chu Như Ngọc tức giận đến mức che mặt khóc thút thít: “Mẹ, con chỉ muốn có được hạnh phúc cho riêng mình thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?” “Như Ngọc, con đừng khóc, về phía tên Vịnh Phong kia, mẹ sẽ đi tìm cậu ta tính sổ” Triệu Thanh Bích vô cùng tức giận, lập tức muốn đi gọi điện cho Vi Vịnh Phong.
Nhưng Chu Như Ngọc lại nắm lấy tay giữ bà ta lại, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, vô dụng thôi, con không có cái gì cả, bọn họ sẽ không coi trọng con, mẹ có hiểu không? Hiện tại con cần hai mươi phần trăm cổ phần ngay lập tức, chỉ cần có được những cổ phần kia, nhà họ Vi sẽ không khinh thường con nữa, rốt cuộc mẹ có hiểu hay không?” “Mẹ biết, mẹ biết, cục cưng con đừng khóc, mẹ sẽ nghĩ biện pháp cho con, bây giờ con cứ bĩnh tĩnh nằm xuống, mẹ sẽ đi gọi Vịnh Phong đến đây, sau đó đi gặp ba con bảo ông ấy cho con hai mươi phần trăm cổ phần.
Triệu Thanh Bích vừa dỗ dành Chu Như Ngọc xong, liền lập tức gọi điện cho Vĩ Vịnh Phong. Trong điện thoại, Triệu Thanh Bích diễn đủ trò, khóc đến kinh thiên động địa: “Vịnh Phong, cháu ở đâu, mau đến đây, Như Ngọc nói muốn đi bỏ đứa bé, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại thành ra như vậy?” “Cái gì?”
Vi Vịnh Phong sửng sốt: “Để cô ấy ở nhà ngoan ngoãn đừng làm gì hết, cháu đến ngay”
Sau khi cúp điện thoại xong, Triệu Thanh Bích cho Chu Như Ngọc một cái ánh mắt an tâm, sau đó đến phòng làm việc của Đường Quốc Thành.
Lúc này, Đường Quốc Thành đang ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đáp lại. Triệu Thanh Bích nhanh chóng bưng một tách trà sâm đi vào, Đường Quốc Thành nhìn thấy bà ta, thản nhiên hỏi: “Như Ngọc đã bình tĩnh lại rồi?” “Ừ, được một lúc rồi.
Triệu Thanh Bích đặt tách trà sâm lên bàn, sau đó đi đến phía sau lưng Đường Quốc Thành giúp ông bóp vai.
Đường Quốc Thành không có phản ứng gì quá lớn: “Đã là người lớn rồi, bảo nó lần sau đừng có tùy hứng như vậy nữa, đã là người của nhà họ Vi thì đừng nên tùy ý làm bậy” “Như Ngọc đâu có làm gì tùy hứng, nhà họ Vi là một gia tộc lớn, bọn họ xem thường xuất thân của Như Ngọc, cho nên vẫn luôn cố ý khinh thường. Ông à, ông cũng biết, cái đứa bé Như Ngọc này, từ nhỏ không có ba, cho nên nó vẫn luôn xem ông là ba của mình. Trước đây ông cũng nói, khi Như Ngọc kết hôn sẽ cho nó hai mươi phần trăm cổ phần làm quà cưới" “Bây giờ Như Ngọc cũng coi như là đã lập gia đình, ông có thể nể mặt tôi bao nhiêu năm nay vất vả vì nhà họ
Đường này mà chuyển nhượng cổ phần cho con bé trước không? Nếu cứ như vậy, khi con bé ở nhà họ Vi sẽ không thể ngóc đầu lên được mất. Đây cũng là điều duy nhất mà người làm mẹ này có thể giúp nó.
Triệu Thanh Bích ôn tồn khuyên bảo Đường Quốc Thành, bày ra bộ dạng mẹ hiền.
Thái độ của Đường Quốc Thành vẫn giống như trước đây, đều lập tức từ chối yêu cầu của bà ta: “Tôi đã nói là đừng nhắc tới chuyện này nữa, số cổ phần mà tôi đồng ý cho Như Ngọc, khi thời cơ đến tôi tự khắc sẽ cho. Còn trước lúc đó thì đừng nói tới chuyện này nữa, hơn nữa phần lớn cổ phần của tập đoàn Đường Thị đều do Nhã Phương thừa kế, đây là do trước khi mẹ con bé qua đời để lại cho con bé, nếu muốn cho Như Ngọc hai mươi số cổ phần thì cũng cần sự đồng ý của con bé nữa. Chỉ là...
Nói đến đây, giọng điệu Đường Quốc Thành hơi dừng một chút, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Bích một cái: “Dựa theo quan hệ của con bé với Như Ngọc, tôi nghĩ chắc là sẽ không đồng ý. “Ông à, dù sao Nhã Phương cũng là con gái ruột của ông, ông muốn chi phối cổ phần thuộc quyền lợi của nó cũng đâu nhất thiết phải cần nó đồng ý đâu?”
Triệu Thanh Bích nhíu mày, tiếp tục thuyết phục. “Thanh Uyển, tôi đã nói rồi, những thứ trong nhà này của Nhã Phương là của Nhã Phương, thứ của nó đều do nó chi phối, tôi biết bà không thích Nhã Phương, nhưng những năm này, vì bà mà người làm ba như tôi càng ngày càng cách xa nó, chỉ còn lại một chút gắn bỏ cuối cùng, chẳng lẽ bà còn muốn phá hỏng chút gắn bỏ cuối cùng này, để tôi với con bé trở mặt thành thủ, đến chết không thôi sao?”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu của Đường Quốc Thành trở nên rất thô bạo.
Triệu Thanh Bích bị dọa đến co người lại, không dám ho he gì nữa.
Bà ta biết rằng những chuyện bà ta với Chu Như Ngọc đã làm gần đây với Đường Nhã Phương đã khiến Đường Quốc Thành vô cùng bất mãn.
Cho dù con nhỏ kia có cãi nhau với Đường Quốc Thành như thế nào thì bọn họ cũng là quan hệ máu mủ ruột thịt với nhau, đứa con gái riêng của bà ta dù thế nào cũng không thể sánh bằng được.
Triệu Thanh Bích vừa bất đắc dĩ lại vừa không cam lòng. Cập *nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.me
Con gái của bà ta đương nhiên phải nhận được những thứ tốt nhất, hai mươi phần trăm cổ phần này nhất định bà ta phải lấy được từ tay Đường Quốc Thành.
Ở bên kia.
Từ sau khi gặp được Chu Như Ngọc ở nhà hàng về, Đường Nhã Phương lại một lần nữa rơi vào trong sự áp bách của Lạc Bích Nguyệt.
Vốn dĩ thời hạn để sửa chữa xong kịch bản là một tháng nhưng giờ bị rút ngắn chỉ còn nửa tháng.
Đường Nhã Phương biết, những lời nói tối hôm đó của Lục Đình Chiêu đã kích thích cô ta rất lớn, điều này khiến cô ta trở nên căm hận và nóng lòng muốn áp bách cô.
Áp lực của Đường Nhã Phương tăng gấp bội khiến cô trở nên vô cùng bận rộn.
Đường Nhã Phương không khỏi thắc mắc.
Cô ta chắc là phải biết rõ ràng nhất, trong cuộc phỏng vấn lúc trước, chính cô ta còn mắng Chu Như Ngọc ngu xuẩn.
Đường Nhã Phương không cho rằng người phụ nữ kia nói giúp Chu Như Ngọc là vì thích Chu Như Ngọc . Nhưng đại khái là cô cũng đã đoán ra được, nguyên nhân có lẽ là vì Vi Vịnh Phong.