Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1081 Chương 1081. Quả nhiên phụ thân thông minh mà, cái gì cũng biết!

Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh không nói gì đã đưa bọn họ lên trước.

Bọn họ nhìn thấy phía trước đám người có bày một quầy hàng, trên quầy có rất nhiều đồ vật.

Phía trước quầy hàng có một cái bàn, bên trên có hơn mười cái bình lưu ly.

Trong mỗi bình lưu ly đều có một loại côn trùng.

Mà ở hàng đầu bàn lại có một cái bình lưu ly lớn hình tròn.

Bên trong lọ có hai con tùng đang điên cuồng đấu đá nhau, thoạt nhìn tình hình chiến đấu rất kịch liệt.

“Thì ra bọn họ đang chơi côn trùng à!”

Tuyền Châu chớp mắt, vẻ mặt đầy tò mò: “Cha à, rốt cuộc đây là trò gì vậy?”

Lâm Hiên cười nói: “Đây gọi là cờ bạc , vốn dĩ chỉ là một dạng cờ bạc, sau này phát triển thành đủ các loại đặt cược thắng thua, trò chơi phân thắng thua!”

“Mà trò đấu trùng trước mắt này chính là một loại cờ bạc!”

Nghe thấy lờ này, Tuyền Châu và ba em gái như chợt hiểu ra.

“Ồ, thì ra đây là cờ bạc!”

“Quả nhiên cha thông minh mà, đúng là cái gì cũng biết!”

Lúc nói chuyện, con rết đỏ trong lọ lưu ly lớn vồ nanh vuốt ra, hất con bọ ngựa bạc trước mặt xuống, sau đó hung hăng đè bên dưới.

Ồ!

Mọi người xôn xao.

“Nanh vuốt con rết đỏ này đúng là lợi hại, đã liên thắng liên tục mười trận rồi, có thể gọi là bất bại tướng quân đấy!”

Nghe thấy tiếng khen ngợi của mọi người, chủ quầy mặc áo bào đen, để ria mép có vẻ đắc ý, cười ha ha.

Hắn ta chắp tay với người đàn ông mặc áo bào xanh trước mặt:

“Các hạ, đa tạ!”

Nói xong lại vung tay, nhặt khối bạc vụ dưới đất nhét vào túi, vẻ mặt tươi cười như hoa.

Còn người đàn ông áo bào xanh kia thì có vẻ nản lòng, dùng dụng cụ lấy con bọ ngựa bạc trong lọ lưu ly lớn kia, đành chịu nói:

“Chậc, không ngờ hôm nay lại thua thảm như vậy, đúng là xui mà!”

Nói xong thì lắc đầu ngượng ngùng rời đi.

Lúc này chủ quầy liếc nhìn xung quanh nói:

“Các vị còn có ai muốn đấu một trận với tại hạ không, hoan nghênh ra tay!”

Mọi người ở đây nghe vậy đều im lặng lắc đầu.

Con rết đỏ này của chủ quầy đấu mười trận thắng đến mười, chắc chắn không phải trùng bình thường, muốn chiến thắng được nó thực sự quá khó!

“Để ta!”

Nhưng chẳng mấy chốc, trong đám người có một người đàn ông khá béo mặc trường bào màu đỏ đậm bước ra, lấy ra một thỏi bạc đặt xuống đất.

Chủ quầy tham lam nhìn thoáng qua thỏi bạc kia, cười ha ha nói:

“Các hạ thật hào phóng!”

Người đàn ông béo mặc trường bào đỏ cười nhạt, lấy ra một cái lọ ngọc đen trong nhẫn, rồi lấy một con trùng to chừng ngón tay cái trong lọ ra.

Chủ quầy và mọi người đều tập trung nhìn.

Chỉ thấy con trùng này đầu nhọn thân tròn, quanh người có lớp vỏ trông vô cùng cứng cáp bao bọc, đỉnh đầu còn có một chiếc kim dài răng cưa.

Có thể nói là uy phong lẫm liệt, sát khí sục sôi.

“Con trùng này trông rất lợi hại đấy!”

Có người không kiềm được khen một câu.

Người đàn ông mập áo đỏ nghe vậy thì vẻ mặt cũng kiêu ngạo theo:

“Bọ đen một sừng của ta chính là tiên thiên linh trùng có tuổi thọ mười sáu năm, đương nhiên là rất lợi hại rồi!”

Chủ quầy nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng cũng có phần e dè bọ tiên một sừng này.

Nhưng nghĩ đến rết đỏ của mình cũng là tiên thiên linh trùng, vì vậy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Vậy bắt đầu đi!”

Hắn ta nhìn ra được, người đàn ông mập áo đỏ này lấy thỏi bạc ước chừng cũng đến năm lượng, con số lớn như vậy, không lý nào lại bỏ qua.

“Được!”

Người đàn ông mập áo đỏ lập tứ đem con bọ đen một sừng bỏ vào trong lọ lưu ly lớn.

Sau đó, mọi người lại kinh ngạc nhìn thấy, con bọ đen một sừng giống như mãnh thú, đuổi theo con rết đỏ tấn công dữ dội, chứ đến mười hiệp đã đánh ngã con rết đỏ rồi.

Xôn xao!

Mọi người xung quanh đều kích động.

“Con bọ một sừng hung hãn thật!”

“Con trùng này đánh con rết đỏ kia chẳng có sức đánh trả luôn, đúng là trâu bò thật!”

Nghe thấy người khác khen ngợi, người đàn ông mập áo đỏ cười lớn một tiếng, chắp tay với chủ quầy: “Đa tạ!”

“Có thua có chịu!”

Chủ quầy đành chịu lấy ra mười lăm lượng bạc đưa cho người đàn ông béo áo đỏ.

Trùng trên quầy hàng của hắn dựa theo thực lực mạnh yếu để chia tỷ lệ đặt cược.

Mà tỷ lệ của con rết đỏ là một đọ ba, vì vậy thoáng chốc đã thua mười lăm lượng, thiếu chút đã khiến chủ quầy đau lòng muốn khóc.

Đảo mắt một vòng, chủ quầy khiêu khích nói:

“Vị công tử này, tại hạ có một bọ cạp nọc vàng, tỷ lệ cược là một đọ năm, ngươi có muốn đấu không?”

Người đàn ông mập áo đỏ nhìn bọ cạp nọc vàng của quầy chủ, thầm nghỉ bọ đen một sừng của mình cũng chưa phát huy được một nửa thực lực, có lẽ có thể thắng được.

Hơn nữa bọ đen một sừng của hắn trước giờ chưa từng gặp loại côn trùng lợi hại như bọ cạp nọc vàng, hắn ta cũng muốn thử xem trùng của mình lợi hại thế nào.

Vì thế ném toàn bộ hai mươi lượng trên tay ra: “Đấu đi!”

Quỳ chủ lẳng lặng cười: “Được thôi!”

Nói xong thì dùng công cụ đặc biệt lấy bọ cạp nọc vàng ra bỏ vào trong lọ lưu ly.

Sau đó mọi người nhìn thấy bọ cạp nọc vàng vừa đáp xuống đẽ lóe sáng ánh vàng nhàn nhạt.

Vù!

Nó hung hãn lao về phía bọ đen một sừng, dùng nọc độc dài đâm mạnh vào thân bọ đen một sừng, đồng thời dùng cặp càng lớn kẹp chặt bọ đen một sừng không chút do dự.

Vốn dĩ bọ đen một sừng dựa vào lớp vỏ cứng cáp chống đỡ, nhưng chưa đến mười hiệp, trên người đã bị bọ cạp nọc vàng đâm mấy cái lỗ, rúc vào một bên không dám động đậy.

Thấy vậy, người đàn ông mập áo đỏ vội nâng tay lên nói:

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Ta nhận thua, đánh tiếp thì bọ đen một sừng của ta sẽ chết mất!”

Hắn ta vội dùng dụng cụ lấy bọ đen một sừng ra, vẻ mặt hoảng sợ đem bọ đen rời khỏi đám đông.

Thấy hắn ta sợ hãi rời đi như vậy, mọi người ở đây đều có vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ con bọ cạp nọc vàng này lại hung hãn như vậy, đến bọ đen một sừng lợi hại đến thế cũng bị đánh không có sức đánh trả rồi!”
Chương 1082 Chương 1082. Quả nhiên phụ thân thông minh mà, cái gì cũng biết! (2)

“Đúng vậy, ta cũng là người trong nghê đấu trùng, nhưng ba mươi năm nay chưa từng thấy trùng hùng mạnh như bọ cạp nọc vàng trước mắt này!”

“Tại hạ có tìm tòi về côn trùng, theo ta thấy, trên đời này rất khó có được côn trùng có thể thắng được bọ cạp nọc vàng!”

Mọi người ồn ào bàn tán về bọ cạp nọc vàng.

Có vài người thích đấu trùng, ánh mắt lại càng ngưỡng mộ nhìn chủ quầy.

Bọ cạp nọc vàng này có lẽ là tiên thiên linh trùng có chừng hai ba mươi năm tuổi thọ rồi, cực cực hiếm có, giá trị rất lớn, thực sự khiến bọn họ thèm muốn.

Mà nhìn thấy bọ cạp nọc vàng hung hãn như vậy, người có mặt ở đây muốn đấu trùng đều không còn suy nghĩ muốn lên đài thử nữa.

Theo bọn họ thấy, tỷ lệ của bọ cạp nọc vàng cao là vì thực lực của nó rất lợi hại.

Người trong sân đến cả rết đỏ còn không thẳng được, chứ nói chi đến côn trùng cấp bậc bá chủ như vậy!

Nhìn thấy mọi người đều chùng xuống, mấy đứa nhỏ Tuyền Châu chớp đôi mắt đen tuyền, nhìn sau lưng chủ quầy có rất nhiều đồ chơi trẻ em thú vị.

Sau đó cùng lên tiếng hỏi chủ quầy:

“Chú à, có phải thắng được con trùng này thì có thể lấy được đồ chơi sau lưng chú không?”

Mấy đứa nhỏ vốn chỉ cảm thấy đấu trùng rất vui, chứ cũng không có suy nghĩ tham gia.

Nhưng nhìn thấy sau lưng chủ quầy có rất nhiều đồ chơi thì mấy đứa nhỏ đều có hứng thú.

Bọn nhỏ cảm thấy, mấy thứ đồ chơi này chắc chắn là phần thưởng cho người thắng.

Chủ quầy khẽ cười, đồ chơi sau lưng hắn ta là để bán, không liên quan gì đến đấu trùng.

Có lúc đấu trùng không thành công, không kiếm được tiền thì phải dựa vào mấy đồ chơi trẻ em này để trang trải cho bản thân.

Nhưng nhìn thấy mấy đứa nhỏ Tuyền Châu khí chất bất phàm, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh làng càng cao quý, chủ quầy bèn nói:

“Nếu mấy đứa thực sự thắng được bọ cạp nọc vàng này, muốn bao nhiêu đồ chơi ta cũng có thể cho mấy đứa!”

Bàn tính trong lòng chủ quầy tính đến lưu loát.

Hắn cảm thấy những người cao quý như Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh sẽ không so đo việc thua mất vài lượng bạc.

Mà bọn họ nhìn qua rất sủng nịch bốn tiểu nha đầu, cho nên nhất định sẽ vì các nàng mà đấu trùng với mình.

Kim câu độc hạt ( bò cạp móc vàng) của mình có hai mươi năm thọ nguyên, sức chiến đấu siêu cường, có thể nói là tiểu bá chủ trong tiên thiên linh trùng.

Trên đời này côn trùng có thể thắng được kim câu độc hạt, tuyệt đối ít lại càng ít!

Cho nên hắn rất tính toán mà thuận theo lời nhóm tiểu nha đầu, chuẩn bị làm một mối làm ăn kiếm tiền ổn định mà không cần bồi thường.

Đám Tuyền Châu nghe chủ quán nói như vậy, vội vàng quay đầu làm nũng với Lâm Hiên.

“Cha, cha có thể giúp bọn con thắng mấy món đồ chơi không?”

"Đúng a, đồ chơi của thúc thúc rất đáng yêu, con thật sự rất thích!”

Đám tiểu nha đầu đều cảm thấy cha mình là nam hài tử cường đại nhất, hắn nhất định có cách giúp bọn họ thắng được mấy món đồ chơi kia.

Lâm Hiên sủng nịch gật đầu: "Có thể!"

Mặc dù đám tiểu nha đầu thân là hoàng tộc chí cao của Bắc Huyền Thiên, thường thấy vô số kỳ trân dị bảo.

Nhưng thực ra, chính vì nhìn thấy quá nhiều bảo bối như vậy, nên bọn họ mới có hứng thú với đồ chơi phía sau chủ quầy.

Bởi vì họ rất ít tiếp xúc với những đồ chơi như vậy, cho nên cảm thấy rất hứng thú và hiếu kỳ

Có giáo trình vú em hoàn hảo, Lâm Hiên hiểu rất rõ loại tâm lý này của đám nữ nhi bảo bối, tất nhiên sẽ thỏa mãn khát vọng của bọn họ.

Xôn xao!

Thấy Lâm Hiên đáp ứng đám Tuyền Châu, toàn trường bao gồm cả chủ quầy đều lộ ra chấn động.

Bọn họ thấy Lâm Hiên khí chất phi phàm, liền biết hắn tuyệt đối không phải người ăn nói lung tung.

“Chẳng lẽ vị công tử này có mang theo tiên thiên linh trùng còn lợi hại hơn kim câu độc hạt?”

Chủ quầy và mọi người nhìn Lâm Hiên với ánh mắt sáng rực.

Mộ Ấu Thanh không nhịn được hỏi Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, chúng ta không có tiên thiên linh trùng, vậy làm sao đấu được?"

Khi nàng hỏi điều này, mọi người có mặt đều hoang mang.

Thì ra vị thiếu gia này không có tiên thiên linh trùng, vậy tại sao hắn lại đồng ý với đám nữ nhi của mình?

Lâm Hiên khẽ mỉm cười, phóng ra chút thần niệm, bao phủ phạm vi mười dặm.

Dưới sự giám sát của La sát thần niệm cường đại, mọi hạt và bụi trong phạm vi mười dặm đều có thể được nhìn thấy trong mắt anh ta.

Ngón tay vừa động, trong khe gạch ở ngoài mấy dặm, lấy tới một con kiến sọc đỏ.

“Liền dùng nó tới so một trận đi.”

Ực!

Nhìn thấy con kiến sọc đỏ trước mặt, không chỉ chủ quầy mà tất cả mọi người có mặt đều ngây người.

Kiến sọc đỏ là một trong giống kiến mạnh nhất trong loài kiến, di chuyển nhanh chóng, lực cắn mạnh, còn có độc tính nhất định.

Người thường bị nó cắn, sẽ có cảm giác đau nhói trên da, nghiêm trọng một chút sẽ nổi mụn đỏ.

Nhưng nếu đặt chung nó với kim câu độc hạt thì chẳng khác gì tiểu vu gặp đại vu, chó nhà đấu với sư tử.

Chưa kể độc tính của kim câu độc hạt gấp trăm lần kiến sọc đỏ, chỉ riêng thân hình to lớn của kim câu độc hạt, là có thể đè chết tươi kiến sọc đỏ.

Đặt cả hai cùng chỗ, kiến sọc đỏ chắc chắn sẽ thua!

Vừa nghĩ tới đây, mọi người không khỏi lại nhìn Lâm Hiên.

“Vị công tử này thoạt nhìn có khí chất phi phàm, cũng không đến nỗi hoang ngang ngược như thế!”

“Nhưng dùng kiến sọc đỏ đấu với kim câu độc hạt, đây tuyệt đối là lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong !”

Chủ quầy không nhịn được hỏi Lâm Hiên:

“Vị công tử này, ngươi xác định dùng kiến sọc đỏ?”

Không đợi Lâm Hiên trả lời, Mộ Ấu Khanh liền lấy một thỏi bạc ném ra:

“Lời biểu tỷ phu ta nói ra, chưa bao giờ sai!”

Mặc dù không thể hiểu được làm thế nào kiến sọc đỏ có thể đánh bại được kim câu độc hạt cường đại, nhưng Mộ Ấu Khanh biết biểu tỷ phu của nàng là thiên thượng chi nhân, có trí tuệ và kiến giải phi phàm.
Chương 1083 Chương 1083. Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, hơn nữa chưa bao giờ sai !

Hắn nói cái gì, thì chính là cái đó, hơn nữa chưa bao giờ sai!

Cho nên cô gái nhỏ vô cùng kiến quyết đứng bên phía Lâm Hiên, hơn nữa hết sức mong đợi một màn kiến sọc đỏ quật ngã kim câu độc hạt xuất hiện.

Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh kiên định bảo vệ mình như vậy, Lâm Hiên mỉm cười nói:

“Bắt đầu đi.”

“Được!”

Nói đến đây, chủ quầy nhanh chóng đáp ứng.

Sau đó ngón tay Lâm Hiên khẽ động, cho con kiến sọc đỏ vào trong chậu lưu ly .

Khoảnh khắc kiến sọc đỏ đáp xuống, tất cả khán giả đều không nhịn được ngưng thần nín thở.

Tất cả đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lộ ra vài phần kích động.

Khi con kiến sọc đỏ chiến đấu với kim câu độc hạt có thân hình gấp mấy trăm lần nó, liệu có kỳ tích xảy ra koong?

Tiếp theo mọi người đều chấn kinh khi thấy.

Kiến sọc đỏ lợi dụng ưu tế thân hình nhỏ bé của nó dễ dàng tránh được từng đòn nghiêm trọng của kim câu độc hạt.

Sau đó, nó dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, điên cuồng cắn xé phần bụng mềm mại hai bên dưới lớp vỏ của kim câu độc hạt.

Chỉ có mười hơi thở, con kiến sọc đỏ đã tấn công cùng một vị trí của kim câu độc hạt hơn ngàn lần.

Mà theo kiến sọc đỏ công kích liên tục, tốc độ của kim câu độc hạt bằng mắt thường có thể thấy đang chậm lại.

Cho đến nửa nén nhang sau, nó thế mà lại nằm gục trên đất bất động.

Lúc này con kiến sọc đỏ đã cắn ra một khối đỏ dưới bụng nó .

“Không xong, kim câu độc hạt bị thương rồi!”

Chủ quầy nhìn thấy vậy, đồng tử co rút lại, vội vàng nhìn Lâm Hiên nói:

“Công tử, ta nhận thua, không thể tiếp tục đấu nữa!”

Nói xong liền vội vàng mang kim câu độc hạt ra, dùng dược thủy đặc chế bôi nhiều lần.

Sau khi cho lại vào bình lưu ly ban đầu, phải một lúc sau kim câu độc hạt mới bắt đầu di chuyển.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều sốc đến tột độ.

"Không ngờ kiến sọc đỏ lại đánh bại được kim câu độc hạt, thật không thể tưởng tượng nổi a!"

"Thân hình nhỏ bé của kiến sọc đỏ đã trở thành lợi thế của nó, công tử thật sự có ánh mắt sắc bén, có thể nhìn đến địa phương người thường không thể nhìn ra!"

“Phục rồi, lần này ta thật sự phục rồi!”



Trước ánh mắt khen ngợi của mọi người, Mộ Ấu Khanh và đám tiểu nha đầu đều khẽ hất cằm lên.

Biểu tỷ phu, cha tôi thật lợi hại, cũng không khiến người khác thất vọng!

Nhìn thấy chủ quầy chán nản chuẩn bị bồi tiền, Mộ Ấu Khanh xua tay, thu lại bạc của mình, nói:

“Bồi tiền thì thôi đi, ngươi đưa thêm chúng ta mấy món đồ chơi đẹp đi!”

Nàng nghĩ rằng chủ quầy làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng gì, liền không tính toán với hắn.

Chủ quầy nghe vậy, lập tức tràn đầy xúc động, gật đầu liên tục:

“Được, được, được, chỉ cần các ngươi thích, có thể tùy tiện chọn !”

“Vậy thì cảm tạ!”

Sau đó Mộ Ấu Khanh dẫn theo đám tiểu nha đầu, vui vẻ chọn vài món đồ chơi thú vị.

Lâm Hiên cưng chiều nhìn đám tiểu nha đầu: "Bây giờ các con đã hài lòng chưa?"

Dạ, dạ, dạ!”

“Quả thật không thể hài lòng hơn nữa!”

"Cha thật tốt!”

Đám tiểu nha đầu đều vui vẻ, hôn mạnh lên mặt Lâm Hiên.

Nhìn thấy Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh muốn đi, chủ quầy vội hành lễ, nói:

“Công tử, kiến sọc đỏ rất nhanh nhẹn, cái đầu nhỏ đúng là có thể tránh công kích của kim câu độc hạt, nhưng kim câu độc hạt của ta độc tính rất mạnh, sao có thể dễ dàng bị kiến sọc đỏ tiếp độc đến không thể động ?"

"Hơn nữa, kiến sọc đỏ này quá thông minh, chuyên môn nhắm vào cùng một vị trí mà điên cuồng công kích, trong chuyện này có bí mật gì không?"

Khi hắn hỏi điều này, mọi người ở đây cũng lộ ra vẻ nghi hoặc tương tự.

Lâm Hiên mỉm cười nói:

“Thứ nhất, tuy độc tính của kiến sọc đỏ yếu hơn kim câu độc hạt, nhưng độc tính của nó sẽ nhanh chóng tăng nhiệt độ trong cơ thể kim câu độc hạt, dẫn đến lượng nước trong cơ thể kim câu độc hạt nhanh chóng biến mất, cực kỳ nguy hiểm cho tính mạng."

"Thứ hai, vạn vật hữu linh, cho dù là con kiến cũng vậy. Về phần rốt cuộc nó thông minh hay không, còn phải xem người dùng nó là ai."

Lâm Hiên còn có một câu chưa nói ra, đó là hắn có thiên phú ngự thú cấp tông sư, có thể dễ dàng tăng linh trí của kiến sọc đỏ đến mức cao nhất.

Bằng cách này, kiến sọc đỏ biến thông minh, dựa vào ưu thế của mình, muốn đánh bại kim câu độc hạt cũng không phải việc khó.

Nói xong, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn đám Tuyền Châu rời đi.

Mãi đến khi họ đã đi rất xa, mọi người có mặt mới dần dần phục hồi tinh thần.

Lúc này, có người không nhịn được lẩm bẩm một câu:

"Vị công tử này tướng mạo như tiên, kiến thức rộng lớn, lại có bốn nữ nhi như hoa như ngọc đi theo bên cạnh, chẳng phải hắn là phu quân của Huyền Băng nữ đế sao?"

Xôn xao!

Hắn vừa nói như thế, mọi người có mặt đều lộ vẻ vô cùng kính nể.

“Chỉ dựa vào khí chất này, cách nói năng này, ta cảm thấy hắn thực sự có khả năng là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

“Nếu hắn là Bắc Huyền Thiên đế phu thì có thể hiểu được tại sao có thể biến xấu thành tốt như thế, khiến một con kiến nhỏ bé thắng được loại độc vật như kim câu độc hạt! ”

“Trời ơi, ta sẽ không thật sự gặp được đại nhân vật như Bắc Huyền Thiên Đế phu đi?”



Đám Lâm Hiên một đường chậm rãi thong dong, dẫn nhóm tiểu bảo bối ăn uống vui chơi, bất tri bất giác đã đến điểm cuối đường cái.

Nhìn thấy trời chiều ngả về tây, đám nha đầu cũng chơi rất thỏa thích, Lâm Hiên liền tính dẫn bọn họ trở về.

“A!”

Đúng lúc này, đầu ngõ phía trước truyền đến tiếng thét hoảng sợ của nữ nhân, thu hút sự chú ý của Lâm Hiên.

Ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một nữ tử y phục tả tơi, đầu tóc rối bù, ôm một tã lót trẻ con xoay tới xoay lui ở đầu ngõ.

Trước mặt nàng là bốn năm người đàn ông cao lớn, cười hihi ha ha, dường như đang trêu đùa hù dọa nữ tử kia.

“Nhiều nam nhân như vậy ức hiếp một nữ tử nhà lành, thật sự quá phận!”
Chương 1084 Chương 1084. Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, hơn nữa chưa bao giờ sai ! (2)

giờ sai ! (2)

Mộ Ấy Khanh cau mày, nhấc chân lên một chút liền bay lên không trung, đi được trăm trượng đáp xuống trước mặt nữ tử kia.

“Này, các ngươi một đám đại nam nhân lại đi ức hiếp một nữ tử yếu đuối?”

Mộ Ấu Khanh là kiếm tiên cấp bậc chuẩn thánh, trong đôi mắt đẹp có kiếm áp, chỉ cần một ánh mắt liền dọa cho đám nam tử vội vàng chạy trốn.

Xoay người, Mộ Ấu Khanh vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía nữ tử:

“Ngươi không sao chứ?”

Nữ tử rụt rè nhìn Mộ Ấu Khanh, sau đó vội vàng bế đứa trẻ quỳ lạy nàng:

"Đa tạ tiên tử đã cứu ta! Đa tạ tiên tử đã cứu ta! "

Nghe được lời của nàng ta, Mộ Ấu Khanh không khỏi cau mày, cảm thấy nữ tử này có gì đó không bình thường.

Ùng ục!

Trong lúc Mộ Ấu Khanh đang thất thần, tã lót trong lòng nữ tử đột nhiên lóe lên một đạo bạch quang.

Một hộp sọ trắng bệch từ trong tã lót rơi ra, lăn đến dưới chân Mộ Ấu Khanh.

"A!!!"

Mộ Ấu Khanh tưởng rằng nữ tử này đang ôm một đứa bé trong tay, không ngờ đó lại là một cái đầu lâu.

Nàng sợ đến mức lập tức nhảy dựng lên, kinh hãi vội vàng lui về sau, nhờ có Lâm Hiên đỡ vai nên nàng không vấp ngã xuống đất.

"Hài tử! Hài tử của ta!"

"Đầu hài tử sao lại rơi nữa? Mẫu thân giúp con nhận về a!"

Nữ tử không hề để ý đến Mộ Ấu Khanh đang sợ hãi, ôm tã lót bò tới chỗ đầu lâu phía trước, cầm lấy đầu lâu cho vào trong tã lót.

Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh đều chú ý đến, trong tã lót, ngoại trừ đầu lâu ra, bên trong còn có một bộ xương khô.

Đầu lâu và khung xương rất nhỏ, nhìn qua có lẽ là của một đứa nhỏ ba bốn tuổi.

Sau khi bình tĩnh lại, Mộ Ấu Khanh liếc nhìn Lâm Hiên: “Biểu tỷ phu, nữ tử này là một kẻ điên!”

“Đúng vậy.” Lâm Hiên lạnh nhạt gật đầu.

Lúc này một bà lão từ bên cạnh đi tới, thương hại nhìn nữ tử bị điên này, nói:

"Aiz, Vương quả phụ thật sự là mệnh khổ! Kết hôn chưa đầy một tháng thì trượng phu chết, ngậm đắng nuốt cay nuôi hài tử đến ba tuổi, thế mà ngay cả hài tử cũng lạc mất, tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy, nàng bị bức đến phát điên a!” “

"Bây giờ nàng đã thành người điên nổi tiếng ở phụ cận chúng ta, thường xuyên bị người bắt nạt, trong nhà cũng không còn người thân tại thế, không có người giúp nàng, thật là đáng thương, đáng thương a! ”

Nghe đến đây, Mộ Ấu Khanh không khỏi lộ ra vẻ đồng tình, nhìn về phía Vương quả phụ đang ôm bộ xương núp ở trong góc.

Nàng quay đầu lại hỏi bà lão:

"Hài tử của nàng ta lạc ở đâu? Bộ xương trong tay nàng là thế nào?"

Bà lão trả lời:

"Ba tháng trước nàng dẫn hài tử đến mộ chồng dâng hương, kết quả vừa quay đầu thì phát hiện hài tử không thấy!"

"Sau này, không biết có phải vì không tìm thấy con nên bị bức điên không, nàng chạy đến bãi tha ma, không biết từ đâu đào ra một bộ xương, cả ngày ôm trong lòng coi nó thành con mình!"

Mộ Ấu Khanh nghe xong không khỏi cau mày, khẽ thở dài:

"Thật là một người đáng thương!"

Đám Tuyền Châu cũng nhướng mày, vẻ mặt thương xót.

Sau đó Mộ Ấu Khanh đi về phía Vương quả phụ, từ trong nạp giới lấy ra linh quả và mấy khối bạc đưa cho Vương quả phụ:

"Ở đây có một ít tiền và đồ ăn, ngươi cầm đi!"

Vương quả phụ sửng sốt một lát, nắm lấy tay Mộ Ấu Khanh, đau khổ cầu xin:

"Người hảo tâm, ngươi giúp ta tìm hài tử của ta! Hài tử của ta không thấy nữa! Hài tử của ta không thấy nữa!" "

"Ta mơ thấy nó bị ác quỷ bắt đi, ngươi nhất định phải đi cứu nó, ta cầu xin ngươi!"

Nói xong, nàng không ngừng dập đầu, trán gõ đến kêu vang thùng thùng, chỉ chốc lát đã dập đến huyết nhục mơ hồ.

Mộ Ấu Khanh vội kéo nàng ta dậy, sau đó lấy từ nạp giới ra dược thủy trị thương, bôi cho nàng.

Nhìn thấy Vương quả phụ đáng thương, đám Tuyền Châu không nhịn được nắm chặt tay Lâm Hiên:

"Cha, nàng thật đáng thương!"

"Nếu chúng ta giúp nàng tìm được hài tử, cha nói xem nàng có thể tốt lên không?

Lâm Hiên gật đầu: "Có thể."

Với y thuật cấp tông sư, Lâm Hiên biết rằng bệnh điên của Vương quả phụ là sau này mới bị, chỉ cần giải trừ bệnh căn, liền có hi vọng khôi phục.

Nói cách khác, giúp nàng tìm hài tử của mình.

Đám Tuyền Châu vội kéo tay Lâm Hiên, lắc lắc:

"Cha, người đi giúp nàng tìm một chút được không?"

Các nàng cho rằng cha mình không gì không làm được, vạn nhất cha tìm được thì sao?

Bà lão ở bên cạnh lắc đầu:

“Đã hơn ba tháng rồi, tri phủ cũng phái rất nhiều quan binh đi tìm, sống không thấy người, chết không thấy xác, tuyệt đối là dữ nhiều lành ít, nếu có thể tìm được thì đã sớm tìm được rồi!"

Lâm Hiên thản nhiên nhìn bà lão, nói:

"Bà có biết nơi hài tử của nàng mất tích không?"

Lão thái bà thấy Lâm Hiên khí chất phi phàm, nghĩ thầm hắn chắc chắn không phải người thường, liền cung kính nói:

“Bẩm công tử, nơi hài tử của Vương quả phụ mất tích chính là trong rừng cách đây hơn năm mươi dặm, ở hướng tây bắc.”

“Nơi đó có mất ngàn mộ phần, vô cùng âm trầm, vừa nhìn là có thể phát hiện! "

Lâm Hiên gật đầu, sau đó nói với đám Tuyền Châu:

"Vậy cha đi xem một chút, bọn con và tiểu di ở trong tửu lâu đối diện đợi người!"

Từ lời mô tả của bà lão, Lâm Hiên cảm thấy việc hài tử của Vương góa phụ mất tích có lẽ không đơn giản.

Một đứa trẻ ba tuổi chỉ chớp mắt đã biến mất, ngay cả quan binh cũng tìm không thấy.

Mấy tháng sống không thấy người, chết không thấy xác, trong chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý.

Hơn nữa, đám nữ nhi rất hi vọng mình có thể đi tìm, vậy thì cố hết sức giúp một chút đi.

“Được!”

Đám tiểu nha đầu vội vàng gật đầu.

Sau đó Lâm Hiên bảo Mộ Ấu Khanh dẫn bọn họ vào tửu lâu.

Đồng thời bí mật bố trí một trận pháp phòng ngự viễn cổ trong tửu lâu, sau đó hóa thành một tia sáng hướng về rừng trúc cách đó năm mươi dặm.

...

Gió thổi hiu hiu, cành trúc đung đưa.

Sau khi một cơn gió u ám thổi qua, trong rừng trúc vang lên tiếng xào xạc, bầu không khí yên tĩnh liền lộ rõ sự âm u quỷ quyệt.
Chương 1085 Chương 1085. Cha, người đi giúp nàng tìm một chút được không?

Ở một cánh đồng trồng hoa màu cách rừng trúc hai ba dặm.

Lúc này, có ba đứa trẻ bảy tám tuổi đang chơi đùa đuổi bắt, chạy được một lúc thì nhìn thấy một người ngồi trên cánh đồng phía trước không xa.

Khi đến gần vừa nhìn, hóa ra là một lão giả mặc hắc y.

Lúc này tay phải lão giả đang cầm một cây kim bạc, tựa hồ đang may vá cái gì đó.

Ba đứa trẻ chớp mắt nhìn lão giả:

“Lão gia gia, sao ông lại ngồi đây may vá?”

Lão giả quay lại nhìn họ, ánh mắt trống rỗng, trầm giọng nói:

“Ta muốn khâu chân cho mình, nếu không thì không đi được a!”

Khâu chân? !

Ba đứa trẻ đều giật mình, không hiểu lão giả đang làm gì.

Đến gần hơn mấy bước, chúng nhìn thấy chân trái lão giả xé ra một vết thương thật dài, bên trong không ngừng có những con giòi màu trắng bò ra ngoài.

Lão giả dùng tay nắm lấy đám giòi nhét lại vào chân, rồi nhanh chóng dùng kim và chỉ khâu vết nứt lại.

Trong miệng còn lẩm bẩm:

“Các ngươi không được chạy, chạy thì ta không đứng lên được!”

Ba đứa trẻ bị dọa sợ, sắc mặt đều tái mét, vội vàng lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy.

Lão giả thấy thế vội vàng đặt kim chỉ xuống, đào từ dưới đất lên ba cục đất đen nặn thành kẹo que, vẫy tay với đám nhỏ

“Bọn nhỏ, ở chỗ gia gia có kẹo, các ngươi mau tới đây! "

Ba đứa trẻ đồng thời dừng lại, bọn chúng nhìn trong tay lão giả thật sự có ba cây kẹo màu sắc rực rỡ, nhìn qua vô cùng mỹ vị.

“Mau lại đây, kẹo của gia gia ăn rất ngon!”

Lão giả cười khà khà, vẫy tay với ba đứa trẻ.

Sau đó ánh mắt của bọn trẻ trở nên đờ đẫn, gật đầu rồi đi về phía hắn.

Xoát!

Một đạo kim quang chợt sáng lên, hóa thành kiếm khí dài trăm trượng, chém về giữa lão giả và lũ trẻ.

Một thanh âm hùng hậu uy nghiêm đột nhiên vang lên:

"Nghiệp chướng, dám dùng huyễn thuật mê hoặc hài đồng, gây họa cho bá tánh!"

Ầm!

Kim quang rơi xuống đất, phá ra một khe rãnh dài trăm trượng.

Một đạo huyền quang rơi xuống đất, hóa thành ba bóng người đứng trước mặt ông già.

Người trước mặt là một trung niên nam tử bội dạng như đạo sĩ, tóc búi cao, mặc y phục bát quái thái cực, cầm trong tay huyền quang phất trần.

Phía sau hắn là hai thiếu niên, một nam một nữ, mặc đạo phục màu trắng, xem ra kim đồng ngọc nữ đệ tử của hắn.

Từ Trường Anh trừng mắt tức giận, vung phất trần.

Mười vạn trấn quỷ phù lục ầm ầm rơi xuống, giống như một tòa kim sơn đem lão giả kia trấn áp tại chỗ.

Rầm rầm rầm!

Tia sét phát ra từ mười vạn bùa Trấn Quỷ, hóa thành vô số Điện Long điên cuồng bắn phá cơ thể lão già, khiến lão nổ tung cho đến khi khói đen cuồn cuộn, hồn phách run rẩy dữ dội.

Bởi vì Từ Trưởng Anh khống chế cường độ của tia sét, nên cũng không giết chết lão già, ngược lại càng giống như tra tấn hơn.

“Ahhh~”

Lão già hét lên đau đớn, rất nhanh sau đó hình dạng thật của lão hiện ra từ làn khói đen.

Biến thành một cơ thể biến thành bạch cốt gầy trơ xương, đồng thời được bao phủ bởi máu thịt đỏ sậm, vô số quỷ giòi bò lổm ngổm.

Đối mặt với sự bắn pháo kinh hoàng của Từ Trưởng Anh, lão vội vàng quỳ xuống cầu xin:

“Đạo trưởng Thiên Uy, xin hãy tha mạng!”

Từ Trưởng Anh lạnh lùng nói:

“Mấy tháng gần đây, nhiều đứa trẻ thường xuyên biến mất một cách khó hiểu ở kinh thành, chính ngươi đã gây ra?”

Giáo phái mà lão đứng đầu có tên là Quy Huyền Tông, đó là một giáo phái chuyên bắt quỷ, nằm ở trong kinh thành.

Trong ba tháng qua, những vụ mất tích không thể giải thích được của đám trẻ thường xuyên xảy ra ở kinh thành.

Đại Lý Tự phái một lượng lớn quan viên điều tra và quan binh đích thân đến hiện trường, nhưng không tìm thấy gì.

Sự việc kỳ lạ và đáng sợ như vậy đã lâu không được giải quyết, khiến nhiều người trong kinh thành cảm thấy hoảng sợ.

Mà theo cách hiểu của Từ Trưởng Anh.

Gần đây, vụ án trẻ em mất tích liên tiếp phát sinh, không chỉ ở trong kinh thành, các thành trì khác của Tịch La Quốc cũng thi thoảng xảy ra.

Vì hầu hết nơi những đứa trẻ mất tích đều liên quan đến nghĩa địa, nên sau khi Từ Trưởng Anh biết được sự việc, đoán rằng có thể liên quan đến quỷ vật, liền quyết định đích thân xuống núi hỗ trợ điều tra vụ án, tìm kiếm những đứa trẻ mất tích.

Tuy nhiên, do có rất ít manh mối, nên sau nhiều cuộc điều tra vẫn không có tiến triển gì.

Không còn lựa chọn nào khác, Từ Trưởng Anh đánh phải xuất ra Sưu Hồn Xử, một vũ khí bí mật do giáo phái của hắn chế tạo, bay vòng quanh kinh thành để tìm kiếm dấu vết của những hồn ma.

Ngay khi lão già đang niệm chú để đánh lừa ba đứa trẻ, sự dao động năng lượng quỷ khí mãnh liệt đã khiến Sưu Hồn Xử phát giác.

Sau khi Từ Trưởng Anh lần theo dấu vết, nhìn thấy thủ đoạn dụ dỗ trẻ em của lão già, liền đoán rằng việc trẻ em mất tích gần đây có thể liên quan đến lão.

Lão già nhanh chóng nằm xuống đất, nói với vẻ sợ hãi:

"Đạo sư trưởng minh giám, đây chỉ là lần đầu tiên tiểu nhân bắt trẻ em, chuyện những đứa trẻ khác mất tích không liên quan gì đến ta!"

Nghe được lời của lão già, Từ Trưởng Anh cau mày.

Phải chăng những con quỷ này hành động có tổ chức?

Vậy bọn chúng đang làm việc cho ai?

Tại sao lại bắt đám trẻ?

Nghĩ đến đây, Từ Trưởng Anh nghiêm nghị quát lớn:

"Ai ra lệnh cho ngươi? Tại sao lại bắt bọn trẻ? Những con quỷ khác đem bọn trẻ bắt được đi đâu?"

Nghe được ba câu hỏi này, lão già nhất thời trở nên sợ hãi, hoàn toàn không dám mở miệng.

Đôi mắt Từ Trưởng Anh trở nên lạnh lùng:

“Xem ra dạy dỗ ngươi vẫn chưa đủ!”

Hắn vẩy vẩy cây phất trần trong tay.

Bang! ! !

Tia sét phát ra từ mười vạn bùa Trấn Quỷ, hóa thành một con Điện Long hung hăng lao thẳng vào người lão giả, trực tiếp thổi bay một nửa cơ thể lão.

Hồn phách lão giã đau đớn dưới sự oanh kích của sấm sét Thuần Dương, vội vàng kêu lên:

"Đạo trưởng tha mạng! Những gì Đạo trưởng muốn biết, có thể đích thân đi vào rừng tre cách đó ba dặm để tìm hiểu!"

Rừng tre?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK